Mặc dù cô nói đây là nhà của cô ta nhưng cô ta chưa bao giờ tin.
Cô ta họ Tần chứ không họ Bạch.
Cô ta xinh đẹp hơn Bạch Du, thông minh tài giỏi hơn Bạch Du, nhưng Bạch Du họ Bạch, thế nên cô có thể dễ dàng lấy được một người chồng đẹp trai lại có tương lai.
Mọi người đều cho rằng trẻ con thì không có ký ức nhưng cô ta thì khác, từ năm hai tuổi cô ta đã có ký ức rồi.
Khi đó cha cô ta thao tác sai nên bị mất một cái chân, không chỉ bị cách chức mà còn không có phụ cấp, vì vậy mà mẹ cô ta đã ly hôn với cha cô ta, bỏ cô con gái là cô ta đi tái giá.
Khi đó mọi người đều nói cô ta thật đáng thương, có người nói cô ta là sao chổi, trong tình hình đó, cô đã đón cô ta từ nhà họ Tần về nhà họ Bạch. Cũng trong khoảng thời gian đó, cô ta gặp được Giang Khải.
Năm đó cô ta mới đến khu tập thể, rất nhiều đứa trẻ không chơi với cô ta, cô ta còn nhớ rất rõ, lúc đó cô ta bị người khác đẩy ngã, những đứa trẻ khác thì vây quanh cô ta cười nhạo chứ chẳng ai chịu giúp đỡ. Đúng lúc đó, Giang Khải đi đến đỡ cô ta dậy, hỏi thăm cô ta có bị thương không, còn cho cô ta ăn kẹo trái cây.
Đó là viên kẹo trái cây ngon nhất mà cô ta từng ăn.
Ai cũng nói Bạch Du và Giang Khải là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, nhưng chẳng ai để ý rằng cô ta cũng là thanh mai của Giang Khải.
Cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai hơn Giang Khải, anh ta đẹp trai, oai phong, thông minh, lại còn có nhà họ Giang sau lưng, tương lai chắc chắn rất xán lạn.
Bạch Du có tài cán gì mà lại có được người đàn ông như vậy?
Nếu cô không phải con cháu nhà họ Bạch thì còn lâu mới xứng với Giang Khải!
Chẳng qua cô ta không thể để ai biết suy nghĩ này của mình, ngay cả cô cũng không được!
Bạch Du không biết suy nghĩ của hai cô cháu Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy, lúc này, cô vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Một cơn gió mát mùa hè thổi tan không khí oi bức, mái tóc đen nhánh của cô nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Ngày hôm nay, cô đã đi đến nơi đông đúc và náo nhiệt nhất ở thủ đô, nếm đủ những món ăn mà kiếp trước muốn ăn nhất, cũng cảm nhận được rằng cô đã thật sự quay lại năm mười tám tuổi.
Đã có cơ hội quay lại một lần thì cô nhất định sẽ không lãng phí cơ hội này nữa.
Cô cảm thấy nên chia con đường tương lai ra làm hai phần.
Phần thứ nhất là người nhà, việc đầu tiên phải làm là đưa bà nội đi kiểm tra sức khỏe, bà nội bị xuất huyết não, nhưng trước khi phát hiện ra thì không ai biết bà còn bị huyết áp cao.
Bây giờ còn cách lúc bà nội xảy ra chuyện một thời gian, chỉ cần kiểm soát được huyết áp, tập thói quen sinh hoạt lành mạnh thì khả năng có thể ngăn ngừa bi kịch xảy ra.
Tiếp theo là anh cả, căn nguyên gây ra chuyện của anh cả là chị Ánh Chi, chỉ cần chị Ánh Chi an toàn thì anh cả và cha cũng không xảy ra chuyện.
Anh cả và chị Ánh Chi đều làm quân y trong quân đội, cô phải biết một bức thư gửi sang đó để hỏi thăm tình hình của bọn họ, tốt nhất là đến đó một chuyến.
Cuối cùng là chuyện của anh hai, chuyện này thì chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó, bởi vì ở kiếp trước, đến tận trước khi qua đời cô vẫn không nghe được bất kỳ tin tức gì liên quan đế anh hai.
Còn mẹ cô và Tần Tâm Hủy hả?
Không quan tâm, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Sau khi nghĩ kỹ chuyện của người nhà cô mới nghĩ đến chuyện của mình.
Việc đầu tiên phải làm là hủy bỏ hôn ước với Giang Khải.
Bước đầu tiên là chia tay, sau đó là phải làm thế nào để thuyết phục người lớn hai nhà, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Phần thứ hai là công việc.