Bạch Du định thần lại, nói: "Nghe thấy rồi, nhưng tôi không cảm thấy mình có lỗi."
Giang Khải: "?"
Bạch Du: "Anh đừng nói gì cả, nghe tôi nói này, chúng ta chia tay đi."
Giang Khải: "?"
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Giang Khải là kinh hãi, sau khi sự kinh hãi qua đi thì là buồn cười.
Bạch Du sẽ chia tay với anh ta sao?
Trừ phi trời đổ mưa máu, mặt trời mọc từ đằng Tây!
Từ khi có ký ức anh ta đã biết nhà họ Giang và nhà họ Bạch có hôn ước, hồi nhỏ các thím trong khu rất thích trêu chọc bọn họ, toàn nói cô vợ nhỏ đi theo sau lưng anh ta. Dần dần, đám trẻ con trong khu cũng cười nhạo anh ta.
Khi đó anh ta rất khó chịu, ai mà muốn có một con nhóc đi theo sau lưng chứ? Được cái hồi nhỏ Bạch Du khá đáng yêu, hai mắt to tròn, trong veo như nước, làn da cũng trắng trẻo, trông giống hệt búp bê trong cửa hàng. Quan trọng là cô vô cùng nghe lời, anh ta bảo làm cái gì thì cô làm cái đó nên anh ta rất có cảm giác thành tựu.
Ai ngờ sau khi lớn lên Bạch Du lại không còn xinh xắn như hồi nhỏ nữa, chuyện khiến anh ta càng chán ghét là cô không hề có chủ kiến.
Ví dụ như bảo cô đi hướng Đông thì cô nhất định sẽ không đi hướng Tây, bảo cô đi hướng Tây thì đừng hòng cô đi hướng Đông, toàn bộ sở thích của cô đều dành cho anh ta. Ví dụ như anh ta nói thích ăn bánh bánh hấp thì cô sẽ lập tức học cách làm rồi làm cho anh ta ăn mỗi ngày.
Mới đầu nhận được bánh hấp mà cô tự làm, anh ta rất ngạc nhiên, từ nhỏ anh ta đã thích ăn bánh ngọt nhưng có thích đến đâu thì cũng không thể ngày nào cũng ăn chứ! Đến mức bây giờ cứ nghe thấy hai chữ bánh hấp là anh ta lại buồn nôn.
Một Bạch Du luôn đặt anh ta lên hàng đầu sẽ chia tay với anh ta sao?
Giang Khải tỏ vẻ không tin, ngay cái dấu chấm câu cũng không tin.
Anh ta cảm thấy chắc Bạch Du học được chiêu gì mới ở đâu đấy, đã muốn lại còn từ chối, muốn thu hút sự chú ý của anh ta thôi.
Nhưng chờ đến lúc anh ta định thần lại thì Bạch Du đã đi mất tăm.
Bạch Du dùng đầu ngón chân cũng biết Giang Khải đang nghĩ cái gì.
Giang Khải không coi lời cô nói là thật thì kệ anh ta, cô đã thực hiện hết nghĩa vụ thông báo cho anh ta rồi.
Vừa đi vào cửa đã nhìn thấy Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt khó coi.
Bạch Du chẳng thèm nhìn bọn họ mà cầm quần áo ra ngoài đi tắm.
Tần Tâm Hủy cúi gằm mặt, giọng nói đầy khó xử: "Cô ơi, chắc em họ thấy cô đối xử tốt với cháu nên mới khó chịu như vậy, hay là cháu về nhà vậy?"
Tần Chính Nhân khẽ vỗ mua bàn tay cô ta, nói: "Về gì mà về, đây chính là nhà cháu! Cứ để cô xử lý chuyện của con bé Bạch Du cho."
Đến nước này rồi mà Tần Chính Nhân vẫn cảm thấy Bạch Du sẽ không làm ra được hành động phản kháng nào ra trò, theo bà ta thấy thì những hành động của Bạch Du chỉ là vì ghen ghét thôi, ghen ghét bà ta đối xử tốt với Tần Tâm Hủy.
Chỉ cần bà ta đối xử với cô tốt hơn một chút, bù đắp cho cô một chút thì cô sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi, giống hệt như vô số lần trước.
Chuyện khiến bà ta đau đầu nhất bây giờ là bà Bạch sắp lên thủ đô, không biết con nhãi ranh Bạch Du kia có nói dối không, nếu có thì phiền phức lớn đấy.
Tính tình bà Bạch chủ chứa kia đã mạnh mẽ lại còn xảo trá, chẳng bao giờ biết nể mặt ai, nhớ đến dáng vẻ bà cụ đứng ngoài cổng chỉ thẳng vào mặt bà ta mà mắng chửi từ mười mấy năm trước, bà ta vẫn còn ôm hận đến tận bây giờ.
Nghe vậy, Tần Tâm Hủy mấp máy môi, cuối cùng không nói gì nữa.
Cô ta vốn muốn kiện Bạch Du trộm quạt điện của cô ta, tối qua không có quạt, cô ta nóng quá cứ lăn lộn trên giường cả đêm không ngủ được, nhưng cô ta sợ nói ra thì sẽ bại lộ chuyện cô ta gặp Giang Khải nên đành thôi.