Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 13: Bạch Du! Sao cô lại trở nên như thế này?

Tần Tâm Hủy: "..."

Tần Tâm Hủy trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn Tần Chính Nhân, chỉ thấy bà ta đang nhíu chặt mày.

"Du Du, có phải con nghe được mấy lời nói linh tinh, vớ vẩn bên ngoài không? Con phải biết rằng con là con gái duy nhất của mẹ, con chắc chắn là người mẹ quan tâm nhất."

Đúng là gừng càng già càng cay!

Tần Chính Nhân đang cố kìm nén cơn giận trong lòng nhưng bà ta biết Bạch Du quan tâm người mẹ này nhất, thế nên định dùng phương pháp nhẹ nhàng để kéo cô lại trước, chờ bao giờ bà Bạch về quê thì lại tính sổ sau.

Bạch Du: "Ồ."

Sau đó, cô đi thẳng qua người bà ta.

"..."

Sắc mặt Tần Chính Nhân lại đen như đáy nồi.

*

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, những ngọn cây xanh biếc bên đường trông tràn đầy sức sống.

Sau khi ra khỏi khu tập thể, Bạch Du cầm bốn mươi đồng hôm qua mới kiếm được đi vào trung tâm thương mại.

Kiếp trước, sau khi kết hôn cô ở nhà nhiều năm không ra ngoài, thế nên đã quên mất mặc dù người thời này không giàu nhưng sức mua lại không kém chút nào. Trung tâm thương mại đông nghịt người, hôm nay lại là cuối tuần nên mọi người chen lấn chật chội tưởng chừng đi không nổi.

Bạch Du chỉ muốn mua mấy bộ quần áo thôi, ai ngờ lại mua thêm cả hai hộp dầu con sò.

Ra khỏi trung tâm thương mại, cô đến hiệu thuốc mua bạch chỉ, bạch phục linh và bạch cập, còn nhờ nhân viên mài thành bột.

Ba loại bột trắng này có tác dụng làm trắng da, cô định dưỡng da để lấy lại làn da trắng sáng.

Tiếp theo, cô đi tàu điện đến ngõ Sách Lan, đi dọc con ngõ này đến trước cửa một quán ăn.

Mặt tiền quán ăn rất nhỏ, bên trong chỉ có hai đến ba cái bàn lớn được đặt sát nhau, nhưng đồ ăn ở quán này lại khiến cô nhớ đến hai kiếp.

Bạch Du ngồi xuống một góc quán rồi gọi món đậu Hà Lan vàng, bánh nhân thịt bò và một bát canh nội tạng dê.

Mặc dù quán ăn này không đẹp lắm nhưng đồ ăn rất tuyệt.

Đậu Hà Lan vàng ruộm mát mẻ, vừa vào miệng đã tan, bánh nhân thịt bò tươi ngon mềm mại, canh nội tạng dê cay cay tê tê khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Nếu ăn món canh nội tạng dê nóng hôi hổi này vào mùa đông, sau khi ăn xong chắc chắn cả người cũng sẽ ấm lên, thế mới là sảng khoái.

Đang uống canh nội tạng dê, Bạch Du đột nhiên thấy có bóng người lóe lên ngoài cửa.

Cô cảm thấy bóng dáng kia rất quen thuộc, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu, sao người đó có thể xuất hiện ở đây được?

Ăn xong, Bạch Du lại đi dạo chơi khắp nơi, muốn ăn gì thì lại vào quán ăn luôn, mới được một lúc mà cái bụng cô đã căng tròn.

Lúc cô về đến khu tập thể thì mặt trăng đã treo lơ lửng đầu ngọn liễu.

Nhưng cô còn chưa bước chân vào khu đã bị một người cao lớn chặn lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gương mặt sắp bùng nổ của Giang Khải.

"Bạch Du, rốt cuộc hôm nay cô đi đâu vậy? Có biết tôi chờ cô ngoài cổng rạp chiếu phim cả buổi tối không?"

Bạch Du khẽ run lên: "Tôi không biết."

Việc cô và Giang Khải hẹn đi xem phim đã là chuyện từ kiếp trước, đã qua nhiều năm như vậy, sao cô nhớ được.

Giang Khải không ngờ cô lại nói thẳng là mình không biết, anh ta lập tức nổi khùng lên như cây pháo trúc bị châm lửa: "Bạch Du! Sao cô lại trở nên như thế này? Hôm qua chị họ cô nói với tôi là cô không biết lễ phép mà tôi còn không tin, giờ xem ra đó là thật rồi."

Bạch Du bình tĩnh nhìn người trước mặt, so với Giang Khải ung dung, trưởng thành ở mười sáu năm trước, Giang Khải bây giờ vẫn còn ngây ngô, dễ xúc động lắm. Nếu không sống lại mười mấy năm trước thì cô không thể tưởng tượng được anh ta từng trông như thế này.

Chỉ là, cô không thể nào đi cùng anh ta được nữa rồi.

Thấy Bạch Du chẳng quan tâm, sắc mặt Giang Khải càng khó coi: "Bạch Du, rốt cuộc cô có nghe thấy tôi nói gì không?"