Tần Tâm Hủy tỏ vẻ muốn nói lại thôi: "Lúc trước em họ chủ động nói muốn đưa cơm cho cô nên mọi người trong khu tập thể và đơn vị đều khen em ấy hiếu thuận. Nhưng hôm nay em ấy không chỉ cố ý không đưa cơm cho cô mà còn bảo cô ăn... Phân! Em ấy quá đáng lắm, còn gọi bà nội Bạch đến để đấu với cô..."
Giang Khải trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Bạch Du nói vậy thật sao?"
Tần Tâm Hủy gật đầu, lại khẽ cắn môi: "Cô tức đến nỗi không ăn nổi cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn nữa. Em vốn không nên là người nói chuyện này, nhưng em lo lắng cho sức khỏe của cô. Cô nuôi nấng em từ nhỏ đến lớn, trong lòng em, cô chẳng khác gì mẹ ruột. Bây giờ em không còn cách nào nên mới đến tìm anh, mong anh Giang Khải đừng trách em lắm chuyện."
Giang Khải lại vô thức liếc nhìn đôi môi đỏ ửng vì bị cô ta cắn, rồi mới nói: "Không đâu, ngày mai anh sẽ hẹn gặp Bạch Du rồi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Bạch Du không nghe được cuộc hội thoại của hai người họ, cô chỉ đứng nhìn một lát rồi quay về đi ngủ.
Cô sẽ chống mắt lên xem, kiếp này không có cô thì hai người này có đến bên nhau được không.
Tần Tâm Hủy đi ra ngoài tố cáo quay về nhà, lưng áo cô ta ướt đẫm mồ hôi, vội vàng đi vào phòng định bật quạt lên cho mát thì lại...
Quạt điện của cô ta đâu rồi?
*
Ngày đầu tiên sống lại, Bạch Du bật quạt nằm ngủ vô cùng thoải mái, nhưng có người lại thức trắng cả đêm trong nóng nực.
Ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ.
Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy vừa đi ra cửa phòng đã có một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi.
Hai người quay mặt nhìn nhau, mỉm cười.
Bọn họ không tin Bạch Du sẽ phản kháng đến cùng, cô là người nhát gan từ nhỏ đến giờ, ngay cả phòng mình bị đổi hết đồ cũng không dám nói gì, cô thì có thể phản kháng được cái gì chứ?
Hai người họ đi rửa mặt rồi mới vào bếp, vừa vào đã thấy Bạch Du ngồi bên bàn, bưng bát cơm chiên trứng ruốc ăn ngon lành.
Cơm rang thơm ngào ngạt được bọc một tầng trứng vàng ruộm bên ngoài, từng hạt cơm nhỏ tơi rời tròn trịa, mỡ heo bọc bên ngoài ruốc tươi mằn mặn tỏa ra mùi thơm phức. Chỉ mấy nguyên liệu nấu ăn đơn giản thôi mà cùng nhau nấu lên lại làm thành một món ăn cực ngon.
Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy nuốt nước miếng, bụng sôi ùng ục.
Khóe mắt Bạch Du liếc nhìn bọn họ, cầm thìa múc một thìa cơm chiên đầy ắp bỏ vào miệng, vừa nhai vừa cảm thán: "Mỡ heo xào ruốc thơm thật đấy, ăn ngon quá đi!"
Dù sao Tần Tâm Hủy cũng trẻ tuổi, không chống cự được mê hoặc, cô ta đi thẳng đến chỗ bếp lò, còn ra vẻ ung dung khen ngợi Bạch Du: "Du Du, tay nghề nấu ăn của em càng ngày càng giỏi, chỉ là món cơm chiên đơn giản mà vào tay em cũng thành món ăn thơm ngon như vậy!"
Bạch Du múc từng miếng lớn đưa vào miệng, không nói gì.
Tần Tâm Hủy thấy cô không để ý đến mình thì cảm thấy không vui, chẳng qua cơm chiên quá thơm, cô ta nghĩ tạm thời không so đo với cô, ăn cơm xong lại tính.
Nghĩ đến đây, cô ta nhấc vung xong lên, không ngờ lại nhìn thấy cái nồi sạch bong, không còn một tí cặn nào: "Bạch Du, em không làm phần của chị với cô à?"
Tần Chính Nhân đứng ngoài cửa khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Bạch Du nuốt nốt miếng cơm cuối cùng rồi mới nhếch miệng cười nói: "Sao tôi phải nấu cho các người, chỉ vì mặt các người to à?"
Tần Tâm Hủy đỏ mặt: "Chẳng phải trước kia vẫn thế sao?"
Bạch Du cầm bát đứng lên đi rửa, đáp: "Trước kia là trước kia, từ nay về sau, các người đừng hòng ăn được bất kỳ món gì tôi nấu nữa!"
Kiếp trước, vì lấy lòng mẹ, lấy lòng người nhà họ Giang, cô còn đi cầu xin truyền nhân của một vị ngự trù, tốn rất nhiều công sức mới làm đối phương đồng ý dạy cô nấu ăn.
Cô tốn nhiều công sức lấy lòng đám người này như vậy nhưng kết quả bọn họ lại coi cô là đầu bếp, ăn đồ ăn do cô nấu nhưng không một ai nói đỡ cho cô.