Sau khi anh cả qua đời, cha cô như già đi mười mấy tuổi, mái tóc trắng bệch. Những năm qua, ông chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh hai, dường như nhận ra mình không còn nhiều thời gian nữa nên càng gấp gáp bôn ba bên ngoài. Nhưng khổ nổi, ông đã không còn trẻ nữa, một thời gian sau thì đột ngột ngừng tim vào một buổi sáng yên ả.
Ông đi quá vội vàng, ngay cả một câu di ngôn cũng không kịp để lại, có lẽ vì không tìm được con trai nên đến tận khi chết vẫn không thể nhắm mắt lại.
Bạch Du kìm nén nỗi đau xót trong lòng, cất bức ảnh gia đình vào lại trong hòm.
Bây giờ chị Ánh Chi vẫn chưa xảy ra chuyện, anh cả và cha vẫn còn khỏe mạnh, tất cả vẫn còn kịp.
Cảm thấy mồ hôi dính sền sệt trên người, cô cầm bộ quần áo đi tắm.
Nhà họ Bạch đang ở rộng khoảng sáu mươi mét vuông, có tổng cộng ba phòng và một phòng bếp nhỏ, muốn đi vệ sinh hay tắm rửa thì phải ra nhà tắm công cộng.
Sau khi rửa sạch lớp bụi bẩn và mồ hôi trên người, Bạch Du cảm giác như thể được sống lại.
Khi quay về, đi qua phòng khách thì không thấy mẹ cô bên trong nữa, cửa phòng Tần Tâm Hủy cũng đóng chặt.
Bạch Du không nghĩ nhiều, giặt sạch quần áo rồi mang ra sân phơi, khi quay về thì không thấy cả giày của Tần Tâm Hủy ngoài cửa nữa.
Ra ngoài rồi sao?
Muộn thế này rồi mà cô ta còn đi đâu nữa?
Không sao, đi đâu thì đi, chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần đừng chọc vào cô là được.
Về đến phòng, hơi nóng đã tản đi nhiều nhưng nằm xuống giường vẫn cảm thấy rất nóng, Bạch Du cầm cái quạt hương bồ to phe phẩy liên tục nhưng chỉ chốc lát sau lại đổ mồ hôi.
Cô lật qua lật lại trên giường mấy lần rồi quyết định xuống giường, chạy sang phòng bên cạnh lấy cái quạt điện trong phòng Tần Tâm Hủy sang phòng mình.
Đồ của nhà cô sao phải để cho người ngoài dùng?
Sau khi cắm phích cắm vào ổ, cây quạt điện cũ kỹ lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, gió mát thổi vào người, Bạch Du lại nằm xuống giường.
Mặt trăng cong như lưỡi liềm, ánh trăng sang rải xuống song cửa sổ cũ kỹ, cây cối rậm rạp ngoài cửa sổ phát ra tiếng xào xạc trong gió.
Có mấy con côn trùng bay vào, Bạch Du đứng lên định đuổi mấy con côn trùng ra nhưng lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ngoài cửa sổ.
Dù hơi xa nhưng cô vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Giang Khải.
Anh ta đang mặc bộ quân trang màu xanh lục thẳng tắp, dáng người cao lớn, ánh trăng lạnh lẽo vương vãi trên gương mặt mang vài phần ngây ngô.
Không có gì để bàn cãi, Giang Khải rất đẹp trai.
Anh ta không chỉ có gương mặt đẹp trai mà khi cười lên lại càng đẹp, hai hàm răng trắng sáng, nụ cười tỏa nắng xán lạn như ánh mặt trời, dường như chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh ta một lần thì tâm trạng sẽ lập tức tốt lên.
Không biết bao nhiêu cô gái trong khu tập thể mê mẩn nụ cười xán lạn này của anh ta đến quên lối về đâu, chính cô cũng là một trong số đó.
Chẳng qua đã nhìn gương mặt này mấy chục năm, ở trong mắt Bạch Du chỉ còn là "Cũng chỉ đến thế thôi", huống hồ còn có những chuyện xảy ra sau đó. Lúc này, nhìn người trước mặt, trong lòng Bạch Du không thể nổi lên một gợn sóng nào cả.
Giang Khải đang nói chuyện với một cô gái, cô gái kia quay lưng về phía cô, đúng lúc này, cô gái giơ tay lên vén lọn tóc trước mặt ra sau tai, người hơi nghiêng sang một bên...
Tần Tâm Hủy?
Thì ra hai người họ thông đồng với nhau sớm như vậy sao?
Tần Tâm Hủy đang cúi đầu, để lộ cần cổ thon dài, trắng nõn, giọng nói giụ dàng hơn bình thường vài phần: "Anh Giang Khải, có lẽ anh sẽ cảm thấy kỳ lạ vì tại sao em lại chờ anh ở đây. Lý do chính là vì chuyện của em họ.""
Ánh mắt Giang Khải khẽ đảo qua cần cổ phát sáng của cô ta, nói: "Bạch Du xảy ra chuyện gì vậy?"