Sau khi cãi trả lại một cách hoàn mỹ, Bạch Du sảng khoái tinh thần, xoay người định đi về phòng thì chợt liếc thấy một hình bóng thấp thoáng ở căn phòng đối diện.
Cô nhíu mày, đi thẳng về phòng mà không nói gì.
Vừa mở cửa phòng ra, một cơn sóng nhiệt đập thẳng vào mặt khiến Bạch Du còn tưởng mình sắp đi vào l*иg hấp.
Kể ra thì phòng cô được ngăn ra từ phòng của Tần Tâm Hủy, nó nhỏ đến mức chỉ đủ bày một cái giường một cái bàn gỗ nhỏ, nhiều nữa cũng chẳng có chỗ chứa.
Trong phòng cô không có tủ quần áo, chỉ có một cái hòm.
Cô cúi xuống lôi cái hòm dưới gầm giường ra, cái hòm không lớn lắm nhưng vẫn chứa được hết đồ, có lẽ nói ra thì chắc chẳng ai tin cô lại sống "bủn xỉn" như vậy.
Bạch Du lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong hòm ra, một bức ảnh đã ố vàng rơi ra từ bộ quần áo.
Cô nhặt lên xem thì lập tức giật mình.
Đây là bức ảnh gia đình cô, được chụp lúc cô tròn một tuổi, trông cô giống hệt cái bánh bao tròn xoe màu đỏ, đầu còn đội một cái mũ hình con hổ màu đỏ, được bà nội ôm vào lòng, đôi mắt to tròn trợn to.
Bên cạnh bà nội có hai cậu bé, một người thanh tú, nhã nhặn đang nở nụ cười thẹn thùng với máy ảnh, người kia thì cắt đầu húi cua, dáng dấp kháu khỉnh, khỏe mạnh, nở nụ cười tươi rói để lộ hai cái răng sữa.
Hai cậu bé này lần lượt là anh cả và anh hai của cô.
Chẳng qua "anh hai" là hai từ cấm kỵ trong nhà này, nó giống như một cây gai đâm vào tim mỗi người nhà họ Bạch, mỗi lần nhắc đến đều phải đau đớn một lần.
Chưa đầy một tháng sau khi chụp bức ảnh này, anh hai cô bị mẹ mìn bắt cóc, sau đó cha cô đã vận dụng hết các mối quan hệ, chạy hỏng hết mười đôi giày nhưng vẫn không thể tìm được anh hai về.
Anh hai mất tích khi đang ở cùng anh cả nên anh cả tự trách bản thân vì không trông được em trai nên mới khiến anh ấy bị người ta bắt đi. Vốn là một người có tính cách bình thản, nay lại trở nên trầm lặng, đây cũng là nguyên dẫn dẫn đến việc anh ấy bị mắc bệnh trầm cảm.
Nghĩ đến kết cục sau này của anh cả, cô vô cùng chua xót.
Cô là con út trong nhà nhưng lại là người kết hôn đầu tiên, anh cả cô không kết hôn nhưng lại có một vị hôn thê tên Từ Ánh Chi.
Chị Ánh Chi là một cô gái cởi mở, hoạt bát, không biết tại sao mà kiếp trước hai người họ lại cãi nhau, cũng trong đêm đó, chị Ánh Chi xảy ra chuyện.
Sau khi chị Ánh Chi mất tích, anh cả đã nhờ rất nhiều người đi tìm kiếm nhưng đều không thấy, chờ đến nửa tháng sau tìm được người thì chị Ánh Chi đã biến thành một cỗ thi thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Bởi vì ở thời đại này còn chưa có camera giám sát, lại không tìm thấy nhân chứng nên bản án này trở thành một vụ án chưa được giải quyết, người nhà chị Ánh Chi không chấp nhận được sự thật này, còn cảm thấy anh cả đã hại chết chị Ánh Chi. Sau khi đánh cho anh cả một trần thừa sống thiếu chết, cả tộc bọn họ điên cuồng tấn công công việc của anh cả.
Anh cả vốn đã cảm thấy tội lỗi vì sự mất tích của anh hai rồi, cái chết thảm thiết của chị Ánh Chi giống như một đòn công kích nặng nề đối với anh ấy. Vào một buổi sáng mùa thu ảm đạm, anh ấy đã kết thúc cuộc đời mình bằng một sợi dây thừng.
Trước khi ra đi, anh ấy còn sang đây thăm cô, lúc đó cô không thể tin nổi một chàng thanh niên đã từng trẻ tuổi khỏe mạnh, cao to vạm vỡ lại gầy như que củi chỉ sau một năm ngắn ngủi, hai gò má và đôi mắt hõm sâu vào trong giống như cái xác khô.
Tinh thần của anh ấy hôm đó khá tốt, còn dặn dò cô sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt, lúc đó cô đang chìm đắm trong nỗi khổ của mình nên hoàn toàn không nhận ra anh đang dặn dò chuyện hậu sự. Khi gặp lại, hai anh em đã là người của hai thế giới.