Thịt kho tàu được hầm kỹ, cắn một miếng thì thấy mềm nhũn như tan trong miệng, thịt mỡ óng ánh sáng long lanh, nước sốt đậm đà thơm ngon, chỉ mới ngửi đã khiến người ta chảy nước miếng rồi.
Ăn xong, cô cảm tưởng mình no đến mức không đi được luôn.
*
Giận dỗi thì thoải mái thật đấy nhưng hành động buổi trưa của Bạch Du bị tính sổ rất nhanh.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy mẹ cô khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt còn đen hơn đít nồi đã dùng mười năm.
Bạch Du không khỏi hoảng hốt.
Mẹ cô có làn da trắng đặc trưng của người nhà họ Tần, dáng người cao gầy thon thả, khi còn trẻ lại là một nhành hoa trong đoàn văn công, mặc dù đã sinh ba người con rồi nhưng vẫn xinh đẹp không giống một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi tuổi chút nào.
Hồi nhỏ, cô còn cảm thấy rất tự hào vì có một người mẹ xinh đẹp như vậy, cũng từng vì mình không được xinh đẹp như mẹ mà phiền lòng, còn lén lút khóc không biết bao nhiêu lần.
Kiếp trước, sau khi ly hôn, một mình cô rời khỏi thủ đô, nhớ đến người mẹ đã mấy năm không gặp.
"... Rốt cuộc mày có đang nghe tao nói chuyện không thế? Tao bảo mày đi xin lỗi Hủy Hủy ngay lập tức, vì mày mà chiều nay Hủy Hủy bị ngất xỉu ở đơn vị đó!"
Nghĩ đến việc trưa nay Tần Tâm Hủy không có cơm ăn nên buổi chiều mới ngất xỉu, Tần Chính Nhân vô cùng đau lòng, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ không biết hối cải của Bạch Du, lửa giận trong lòng bà ta lại dâng lên.
"Mày chẳng có chỗ nào bằng Hủy Hủy thì cũng thôi đi, lúc trước ít ra còn biết hiếu thảo, nhưng mày thử nghĩ lại xem hôm nay mày đã làm cái gì đi? Đã cố ý không đi đưa cơm lại còn nói chuyện khó nghe như vậy, mày làm tao quá thất vọng đấy!"
"Nhà họ Giang đã chê mày không đủ xinh đẹp, không đủ rộng lượng rồi, nếu để bọn họ biết hành động hôm nay của mày thì kiểu gì cũng từ hôn cho xem! Tao sẽ tạm thời giữ bí mật chuyện hôm nay cho mày, nhưng mày phải hứa không bao giờ được tái phạm nữa, còn phải đi xin lỗi Hủy Hủy, nếu không từ lần sau đừng gọi tao là mẹ nữa!"
Mẹ cô rất biết cách đả kích cô.
Nếu là kiếp trước, Bạch Du nghe được mấy câu này thì kiểu gì cũng đau lòng, nhưng lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh.
Một khi con người ta đã không quan tâm một người khác thì chẳng có chuyện gì đả kích được.
Nhớ đến cảm giác sảng khoái sau khi bật lại mẹ hồi trưa, lòng cô lại ngứa ngáy.
Thế là, vì để được sảng khoái thêm một lần nữa, cô lạnh lùng nói: "Bà nội nói muốn lên thủ đô."
Sau đó, Tần Chính Nhân lắp bắp như con gà bị bóp cổ: "Mày... Mày nói gì cơ?"
Bạch Du mỉm cười thản nhiên, vài tia sáng nhỏ vụ lóe ra từ đôi mắt: "Bà nội không đành lòng thấy tôi bị bắt nạt trong chính nhà mình nên mới muốn đến thủ đô dạy dỗ mấy người mặt dày không biết xấu hổ một trận. Tính thời gian thì có lẽ bây giờ bà nội đã đang ngồi trên tàu hỏa lên thủ đô rồi."
Tần - mặt dày muốn ăn đòn - Chính Nhân: ...
Tần Chính Nhân im lặng một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Bà mày muốn lên thủ đô thật à?"
Bạch Du gật đầu: "Trước khi tan làm tôi đã gọi điện cho bà rồi."
Tần Chính Nhân: "..."
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô nhìn thấy vẻ mặt như vậy của mẹ, Bạch Du cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lúc trước, mẹ cô gả vào nhà họ Bạch thì được xem như là gả thấp, khi đó nhà họ Tần là một gia đình cán bộ, còn nhà họ Bạch chỉ là bần nông, thế nên nhà họ Tần rất coi thường nhà họ Bạch. Nghe nói lần đầu tiên người nhà họ Tần đến nhà họ Bạch, vì thấy phân gà trên đường và giọng địa phương mà người nhà họ Bạch đã bị bắt bẻ đủ điều.
Cũng vì không chịu được mùi nướ© ŧıểυ và phân ở quê nên ngày đầu tiên sau khi lấy chồng, mẹ cô đã chuyển về thành phố ở. Từ đó, mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không được hòa thuận. Về sau, cha Tần xảy ra chuyện nên nhà họ Tần dần dần xuống dốc, mà nhà họ Bạch thì lại ngày càng phất lên, thế mà mẹ cô tự giác thấp hơn bà nội một bậc.