Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 8: Công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ

Bạch Du rất trân trọng cái bút này, bình thường sẽ không cho ai chạm vào.

Bạch Du nhăn mặt trả lời: "Ừm, nhưng dạo này mình hơi bí."

"Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi."

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lâm Hướng Tuyết đoán là dạo này nhà họ Bạch gặp khó khăn nên Bạch Du mới phải bán đồ dùng hàng ngày để trợ cấp.

Vừa rồi Bạch Du còn khen cô ấy có quan hệ rộng, còn nhìn cô ấy với ánh mắt chân thành như vậy, một tia chần chừ cuối cùng trong lòng Lâm Hướng Tuyết đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Du lại nở nụ cười chân thành: "Thế thì nhờ cả vào cán sự Lâm nha, được ít cũng không sao."

Quả nhiên, chân thành là chiêu thức hiệu quả nhất.

Lâm Hướng Tuyết nghe cô nói vậy thì lại tưởng Bạch Du rất thiếu tiền.

Thế là, cô ấy thật lòng tính giá cho cô: "Trông kiểu dáng cái váy này rất đẹp, mình cảm thấy có thể bán được mười ba đồng... Còn đôi giày da này thì cậu đã từng đi rồi nhưng nhìn vẫn còn mới chín phần, ngoài cửa hàng bán mười sáu đồng, nếu bán mười hai đồng thì chắc sẽ có người mua đấy... Cây bút này ngoài cửa hàng bán khoảng hai mươi mốt đồng, cậu đã dùng hơn một năm rồi, chắc sẽ bán được tầm mười lăm đồng."

Bạch Du nhanh chóng tính toán trong lòng, nếu tính theo cái giá mà Lâm Hướng Tuyết đưa ra thì đến lúc đó cô có thể nhận được bốn mươi đồng.

Hai mắt cô sáng rực lên.

*

Sau khi giao đồ cho Lâm Hướng Tuyết, Bạch Du không cố ý thân cận nữa.

Một lát sau, những đồng nghiệp khác lần lượt đi làm, có mấy người phát hiện kiểu tóc mới của Bạch Du, nhưng bọn họ cũng chỉ thầm kinh ngạc chứ không hỏi ra miệng.

Công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ khá thong thả nhưng lại rất thách thức lòng kiên nhẫn.

Buổi chiều có hai, ba người phụ nữ đến, họ đều bị bạo lực gia đình nên đến Hội Liên hiệp Phụ nữ tìm kiếm sự giúp đỡ.

Chẳng qua cái gọi là sự giúp đỡ đối với bọn họ chỉ là muốn người của Hội Liên hiệp Phụ nữ đi thuyết phục chồng bọn họ sau này đừng bạo lực gia đình nữa, không một ai nghĩ đến chuyện ly hôn.

Thật ra bọn họ chỉ muốn tìm người để tố khổ, để trút hết những nỗi khổ trong lòng ra thôi.

Bạch Du bị ép nghe một đống nỗi khổ của bọn họ thì cảm giác cả người mình sắp bị ướp thành mướp đắng đến nơi rồi.

Lâm Hướng Tuyết đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy cô như vậy thì bật cười nói: "Trông cậu bây giờ giống hệt lúc mẹ mình bắt mình ăn mướp đắng."

Bạch Du xoa xoa lông mày, nói: "Từ nhỏ mình đã sợ người khác khóc lóc trước mặt rồi, mình cũng chẳng biết khuyên bọn họ thế nào nữa."

Dù có làm lại thì cô cũng không thể thích công việc này được, có lẽ cô nên nghĩ cách xem có thể đổi sang việc khác không.

"Cứ khuyên mấy câu là được, thật ra bọn họ chỉ muốn tìm người để kể khổ thôi."

Không ngờ Lâm Hướng Tuyết lại hiểu rõ vấn đề này như vậy.

Nói rồi, cô ấy móc bốn mươi đồng trong túi ra đưa cho cô, nói: "Đã bán hết đồ rồi."

"Nhanh vậy sao?" Bạch Du biết cô ấy quan hệ rộng nhưng không ngờ hiệu suất làm việc lại cao như vậy: "Cảm ơn cậu nhiều lắm, sau khi tan làm mình mời cậu đến Nhà hàng Quốc Doanh ăn sủi cảo nha."

Lâm Hướng Tuyết nghĩ đến món sủi cảo thơm ngào ngạt ở Nhà hàng Quốc Doanh thì khẽ liếʍ môi, nhưng sau đó lại thở dài nói: "Nếu biết hôm nay cậu muốn mời cơm thì mình đã không đồng ý đi xem mắt với mẹ!"

Thấy dáng vẻ ham ăn của cô ấy, Bạch Du mỉm cười nói: "Thế chúng ta hẹn lần sau vậy."

Lâm Hướng Tuyết nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng tinh: "Được, chúng ta hẹn lần sau."

Mấy đồng nghiệp trong Hội Liên hiệp Phụ nữ nhìn thấy hai người họ nói nói cười cười thì không khỏi tò mò, hai người này thân thiết từ bao giờ vậy?

Sau khi tan làm, Bạch Du một mình đi đến Nhà hàng Quốc Doanh.

Cô gọi một phần sủi cảo hành và thịt kho tàu.

Lượng đồ ăn thời này rất nhiều, một phần sủi cảo có đến hai mươi cái, miếng lớn lại nhiều nhân, một đĩa sủi cảo đầy ắp trông như những thỏi vàng ròng mập mạp.