Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 7: Đúng là uổng phí cái gương mặt xinh đẹp

Đều là đi làm việc nhưng tiền lương ở Bộ Tuyên truyền nhiều hơn ở Hội Liên hiệp Phụ nữ tám đồng một tháng, chưa kể ngày nào làm việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ cũng phải đối mặt với đủ loại chuyện gia đình, đối mặt với một đám người đến kể khổ. Cô thật sự rất mệt mỏi với công việc này.

Tất nhiên sau đó mẹ cô cũng an ủi cô, còn mua tặng cô một cây bút máy hiệu Anh Hùng làm quà.

Khi đó cô vui mừng khôn xiết, thế nhưng sau đó lại phát hiện mẹ cô cũng mua cho cả Tần Tâm Hủy, lại còn tận hai cái!

Đúng lúc này, có tiếng động vang lên ngoài cửa.

Bạch Du ngẩng đầu nhìn lên, chỉ bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp và trong sáng.

Là Lâm Hướng Tuyết.

Lâm Hướng Tuyết là con cưng của trời chân chính, là con gái duy nhất ở đời thứ ba của nhà họ Lâm, thế mà cô ấy lại có tính cách rộng rãi, hào phóng, không hề kiêu căng, ngạo mạn, đạt được rất nhiều hảo cảm của mọi người trong đơn vị.

Nhưng không biết tại sao mà kiếp trước Bạch Du lại ngứa mắt cô ấy, còn đối địch với Lâm Hướng Tuyết khắp nơi.

Cuối cùng, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng gay gắt, không ai chịu nhường ai, cuối cùng cô bị cô lập trong Hội Liên hiệp Phụ nữ, cuộc sống rất mệt mỏi.

Thế nên về sau khi mẹ bảo cô nhường lại công việc này cho Tần Tâm Hủy, cô lập tức đồng ý.

Giờ nghĩ lại mới thấy, việc cô chán ghét Lâm Hướng Tuyết, đối địch với Lâm Hướng Tuyết giống như chỉ để làm nền cho việc tặng lại công việc cho Tần Tâm Hủy.

Nghĩ đến đây, Bạch Du nở nụ cười thân thiện với Lâm Hướng Tuyết: "Chào cán sự Lâm."

Lâm Hướng Tuyết: ?

Cô ấy vừa đi vào đã để ý thấy Bạch Du không giống bình thường lắm, tóc mái dày cộm ngang trán đã được vén lên. để lộ đường nét gương mặt rạng rỡ, khí chất trên người cũng không u ám như thường ngày.

Cô ấy cảm thấy Bạch Du nên như thế này từ lâu mới phải, để tóc mái dày như vậy đúng là uổng phí cái gương mặt xinh đẹp đó.

Chẳng qua cô ấy không ngờ Bạch Du lại chủ động chào hỏi mình, dù sao hai người họ làm cùng đơn bị nhưng bình thường lại không thân thiết lắm, không chỉ không thân mà cô ấy còn cảm giác Bạch Du không thích mình lắm.

Bạch Du giả vờ không nhìn thấy sự kinh ngạc và cảnh giác trong mắt Lâm Hướng Tuyết, cô mỉm cười thẹn thùng, nói: "Cán sự Lâm, thật ra tôi... Có chút việc muốn nhờ cô."

Lâm Hướng Tuyết: "Chuyện gì vậy?"

Bạch Du cúi người xuống, lấy một cái túi lớn dưới gầm bàn lên, mở ra rồi nói: "Tôi có mấy món đồ không dùng được, cán sự Lâm quen biết rộng hơn tôi, không biết có thể nhờ cô chuyển nhượng giúp tôi mấy món này không?"

Chỉ thế thôi à?

Nghe Bạch Du nói có chuyện muốn nhờ mình nên mới chào hỏi trước, Lâm Hướng Tuyết yên tâm hơn nhiều.

Cô ấy bước đến nhìn xem, chỉ thấy trong túi có một cái váy dài màu xanh lam gấp gọn được làm bằng sợi tổng hợp và một đôi giày da nữ màu trắng có khóa chữ T.

Dạo trước anh cả mới gửi cái váy liền làm từ sợi tổng hợp này từ thành phố Quảng về cho cô, nhưng còn chưa kịp mặc đã bị mẹ đưa cho Tần Tâm Hủy, bởi vì cô ta sắp biểu diễn văn nghệ, đang thiếu váy để mặc.

Lấy thì cứ lấy, đã thế mẹ cô còn không quên đả kích con gái: "Da con đen xì xì, mặc màu lam thì lại càng đen hơn, da Hủy Hủy trắng nên cho con bé mặc cái váy này mới không bị phí."

Còn đôi giày thì là Giang Khải tặng.

Đôi giày này không vừa chân cô, lần nào đi cũng ma sát vào gót chân khiến cô bị tróc da, nhưng vì muốn lấy lòng anh ta nên cô chưa từng nhắc đến chuyện này.

Bạch Du nói xong, lại lấy một cái bút máy trong ngăn kéo đặt bên cạnh cái váy.

Giữ mấy thứ này lại chỉ tổ buồn nôn, tốt nhất là đem bán lấy tiền.

Lâm Hướng Tuyết nhíu mày, hỏi: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cái bút này là mẹ cô mua cho cô mà?"