Thiết bị điện thoại thời này vẫn chưa được hoàn thiện, âm thanh bị rò rỉ ra rất nhiều, Phó chủ nhiệm Phương còn tưởng mình nghe nhầm.
Vừa nãy con gái Chủ nhiệm Tần bảo bà ta ăn ** sao? Chẳng phải Bạch Du là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn nghe lời sao?
"..."
Hiển nhiên Tần Chính Nhân cũng không ngờ có ngày mình lại bị con gái ngoan giận dỗi như vậy.
Sắc mặt bà ta lúc đỏ lúc xanh, trông còn đặc sắc hơn cái bảng màu.
Bầu không khí có vẻ lúng túng.
Phó chủ nhiệm Phương cười khan, nói: "Chủ nhiệm Tần còn chưa ăn trưa sao?"
Hết chuyện để nói rồi à?
Tần Chính Nhân cảm thấy chắc chắn người đàn bà này đã cười nhạo mình, thế là sắc mặt lại lạnh đi ba phần, nói: "Con gái tôi bận việc ở đơn vị nên tôi bảo nó phải đặt công việc lên hàng đầu."
Nếu không phải chính tai nghe được thì có khi Phó chủ nhiệm Phương sẽ tin lời này: "Tôi vẫn còn mấy cái bánh đậu xanh, chẳng qua không còn mới lắm, nếu Chủ nhiệm Tần không ngại thì cứ cầm lấy mà ăn."
Tần Chính Nhân lập tức từ chối, giọng điệu cứng rắn: "Không cần, tôi không đói."
Không ăn thì thôi!
Phó chủ nhiệm Phương cũng không có hứng thú chơi trò mặt nóng dán mông lạnh, thế là nhún vai quay đi.
Tần Chính Nhân ngồi ở vị trí của mình, càng nghĩ lại càng tức.
Trong lúc bụng kêu ọc ọc vì đói, bà ta chợt nhớ đến chuyện trưa nay Tần Tâm Hủy cũng không có gì ăn, thế là vội vàng gọi điện đến đơn vị của cô ta.
Tần Tâm Hủy cúp điện thoại, gương mặt xinh đẹp, trắng nõn lập tức lộ ra vẻ tủi thân.
Có thể được Tần Chính Nhân thiên vị như vậy nên Tần Tâm Hủy tất nhiên không xấu được, thậm chí có thể nói là cực kỳ xinh đẹp, da trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê.
Quan trọng nhất là cô ta trông giống Tần Chính Nhân đến năm phần, nhìn hai người họ còn giống mẹ con hơn cả Bạch Du.
Cán sự Trần cùng làm trong văn phòng với cô ta thấy thế thì hỏi: "Tâm Hủy, cô cậu nói thế nào, sao đến giờ này rồi mà em họ cậu còn không đưa cơm đến cho cậu?"
Tần Tâm Hủy muốn nói lại thôi: "Cô mình nói em họ cãi nhau với cô ấy nên tâm trạng không tốt, không muốn đưa cơm cho chúng mình."
Cán sự Trần nghe vậy thì xù lông: "Tâm trạng không tốt thì không đưa cơm à? Thế thì quá tùy hứng rồi! Không muốn thì phải nói sớm chứ, giờ này thì căn tin cũng đóng cửa rồi, cậu biết ăn cái gì đây?"
Tần Tâm Hủy mím môi, hiểu chuyện nói: "Trong tủ vẫn còn bánh ngọt, mình ăn tạm cũng được, bình thường em họ không như thế đâu..."
Cán sự Trần không đồng tình: "Tâm Hủy, cậu quá hiền lành! Bị người ta bắt nạt mà còn biện hộ cho người ta, cũng không phải lần đầu tiên em họ cậu tỏ thái độ với cậu, mình thấy cô ta cố ý bắt nạt cậu thì có!"
Tần Tâm Hủy không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xuống, lông mi thật dài khẽ rung động như hai cánh bướm yếu ớt.
Nhìn từ góc độ của cán sự Trần, dáng vẻ đau lòng của Tần Tâm Hủy đã xác nhận lời nói của cô ta.
Tần Tâm Hủy có thể nhịn được cục tức này nhưng cô ta không nhịn được!
Cô ta nhất định phải để mọi người nhìn rõ bộ mặt xấu xa của em họ của Tần Tâm Hủy mới được!
*
Cùng lúc đó, Bạch Du cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống cô dám đáp trả lại mẹ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Thời tiết đầu hạ mà ăn dưa hấu ướp lạnh thì hết sảy!
Tán cây xanh ngoài cửa sổ đong đưa theo gió, ánh nắng giữa trưa chiếu vào trong phòng như rải một lớp ánh vàng lên bàn làm việc.
Kể ra thì cô cũng không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ, kiếp trước cô muốn đến Bộ Tuyên truyền giải phóng quân nhưng Tần Tâm Hủy cũng muốn đi.
Cuối cùng, mẹ cô đã gạch tên cô ra khỏi danh sách ở Bộ Tuyên truyền, ngay cả cơ hội phỏng vấn cô cũng không có, mà Tần Tâm Hủy lại thành công vào được Bộ Tuyên truyền.