Ai ngờ, còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng hô to của Thái Vọng Xuân: "Bà Bạch ơi, con dâu lão Tần của bà về rồi này, nhưng đi đến cổng thì lại không vào mà định quay lại đơn vị."
"..."
Tần Chính Nhân sắp phát điên rồi, sao trên đời này lại có loại người thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ?
Bạch Du ở trong nhà nghe thấy giọng thím Thái thì suýt bật cười.
Xem ra bát mì xương ống cũng cô không lãng phí rồi.
Bà Bạch nghe vậy thì lập tức xông ra ngoài, biểu hiện hoàn toàn không giống một bà lão sáu mươi tuổi: "Vợ thằng cả, mau đứng lại đó cho tôi!"
Bàn chân của Tần Chính Nhân đang nhấc lên chợt khựng lại giữa không trung, bà ta hít sâu một hơi mới xoay người lại: "Mẹ ạ, sao mẹ đến mà không thông báo trước một tiếng để chúng con đi đón?"
Đáng ra lúc trước bà ta không nên đưa chìa khóa nhà cho bà chủ chứa này mới đúng, bây giờ chính bà ta lại rơi vào thế bị động!
"Làm sao? Tôi không thể đến đây à?" Bà Bạch có thân hình cao to, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực như có ngọn núi đè trong lòng: "Còn không tới nữa thì cháu gái ngoan của tôi sẽ bị người làm mẹ như cô ép chết mất!"
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, rất nhiều người bưng bát đứng ăn cơm ngoài cửa, nhiều người đang ngồi ngoài sân hóng mát, nghe thấy động tĩnh thì thi nhau chạy ra hóng.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Một người có tính cách hòa nhã như Chủ nhiệm Tần mà cũng cãi nhau với người ta à?"
Nhiều người vừa mới chạy ra nên không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải hỏi thăm xung quanh.
Thân là quân chủ lực của đội quân hóng hớt trong khu tập thể, Thái Vọng Xuân lập tức nói: "Người đang mắng lão Tần là bà cụ Bạch, lần này bà ý chạy từ căn cứ không quân đến để làm chỗ dựa cho Bạch Du đấy!"
"Chỗ dựa? Bạch Du bị người ta bắt nạt à?"
"Hình như tôi vừa nghe bà Bạch mắng Chủ nhiệm Tần bắt nạt Bạch Du, chuyện này là thật sao?"
Thái Vọng Xuân thấy mọi người nhìn mình thì kiêu ngạo ưỡn ngực lên như chú gà trống, nói: "Tất nhiên là thật rồi, mọi người thử nghĩ xem, có người mẹ ruột nào lại bắt con gái ngày nào cũng đi đưa cơm cho mình không? Mà đưa cơm cho mẹ ruột thì cũng thôi đi, lại còn phải đưa cho họ hàng, buổi trưa chỉ có chút thời gian để nghỉ ngơi thôi mà bắt con bé chạy đi chạy lại, mệt lắm đấy! Còn nữa cơ, mọi người thử nhìn mặt Bạch Du xem, hồi nhỏ trắng bóc luôn mà giờ cứ đen như than đá ấy, đó cũng là vì ngày nào cũng phải đi đưa cơm đấy."
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Bạch Du, sau đó lại đồng loạt gật đầu, đúng là đen thật.
Mặc dù không đen đến mức như than đá nhưng hồi nhỏ Bạch Du xinh xắn đáng yêu, làn da trắng nõn, còn đẹp hơn là tiên đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát ấy chứ.
Bạch Du: "..."
Thái Vọng Xuân thấy mọi người đồng tình với lời nói của mình thì càng hào hứng: "Chưa hết đâu, mọi người nhìn quần áo trên người Bạch Du xem, mặc đi mặc lại cũng chỉ có mấy bộ đấy. Còn cô cháu gái của lão Tần thì sướиɠ rồi, toàn được mặc đồ nhung thôi, một đứa ăn nhờ ở đậu mà còn mặc đẹp hơn cả chủ nhà!"
Lúc trước nhà họ Tần phạm vào tội nặng, hai ông bà già lần lượt qua đời, em trai Tần Chính Nhân bị gãy chân, em dâu thì bỏ đi tái giá, chỉ để lại một đứa trẻ gào khóc đòi ăn.
Thế là Tần Chính Nhân đón đứa trẻ về khu tập thể, nuôi nấng cháu gái như con ruột, ai cũng khen ngợi bà ta có tình có nghĩa. Nhưng Thái Vọng Xuân lại không cảm thấy thế, bà ấy cảm thấy Tần Chính Nhân rất giả tạo.
Bà ấy cũng là một người mẹ, dù con của mình có không tốt đến đâu thì cũng là một miếng thịt rớt từ trên người mình xuống, sao lại có người yêu thương cháu gái hơn cả con gái ruột được?
Thế nên bà ấy cảm thấy những việc làm của Tần Chính Nhân đều là làm ra vẻ, mục đích là tạo dựng danh tiếng tốt đẹp cho mình!