Bé Cưng Bảy Tuổi Được Cả Hầu Phủ Cưng Chiều

Chương 19: Hầu phủ

Thẩm Hưng ở một bên vừa cảm thấy phu nhân của mình không làm được việc, vừa thầm vui sướиɠ. Trong bữa tiệc này có cả các quan viên lớn nhỏ, Cố hầu lại chỉ ôm con gái của hắn ta… Sự ân sủng này người khác làm sao bì được.



Thẩm Linh Đang cũng không ở lại quá lâu, dù cho cô khoẻ thế nào đi nữa thì cũng chỉ là đứa trẻ 7 tuổi, không chống đỡ được cơn thèm ngủ theo bản năng cơ thể. Thẩm Linh Đang ăn một lúc thì ngủ trong lòng Cố Dung, rất nhanh được Liễu thị bế về phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Trần ma ma nằm trên giường hỏi: “Mới đầu thì cấm túc, bây giờ lại gọi qua tham gia bữa tiệc, chắc không có chuyện gì nữa đâu nhỉ?”

Liễu thị nhíu mày: “Dù tham gia cũng không nói gì. Ăn ít đồ ăn thì cho về.”

Trần ma ma lại chống người dậy: “Vị Cố hầu đó…”

Liễu thị vội ra hiệu bằng tay: “Đừng nói.” Trần ma ma vội vàng bịt miệng, Liễu thị chỉ nói: “Nếu quý nhân đó không nói ra tức là không muốn nói. Người kinh thành vốn phức tạp, chúng ta đừng dây vào.” Chuyện lớn, Trần ma ma đương nhiên nghe theo Liễu thị, bà ta nghe vậy xong thì khó nhọc nằm xuống.

Bà ta lại thở dài: “Vốn tưởng có ơn cứu mạng này, có thể mưu cầu tương lai tốt đẹp cho người và thất tiểu thư.”

Liễu thị cười khổ: “Ta chỉ mong Linh Nhi bình an lớn lên thôi.” Đừng nói tương lai tốt gì đó, Cố hầu đó có thể quên nàng ta sạch sẽ thì nàng ta đã lạy trời rồi.

Cố hầu có quên hay không thì không biết, nhưng lúc này Thẩm Hưng lại không quên được thϊếp thất Liễu thị này, sau khi hắn ta đi dạo một vòng với Cố hầu thì cả người nồng mùi rượu đi tới phòng của đích thế Tống thị.

“Lão gia…” Tống thị bưng trà giải rượu qua, ma ma tâm phức đằng sau theo sát hầu hạ.

Thẩm Hưng uống ngụm to, sau đó lau miệng: “Đã, thật là đã!” Tới lúc này, trên mặt hắn ta còn ý cười, Tống thị thấy hắn ta vui như vậy, cũng không nhịn được mà hỏi: “Lão gia, có chuyện gì tốt hả?”

Tống thị là đích thê của mình, cũng không có gì không thể nói, Thẩm Hưng đã nói: “Ta tới đây làm quan địa phương hơn 10 năm rồi, tuy chức quan không thấp nhưng cũng không cao, ra ngoài đều là ta phải cúi đầu trước người khác, nhưng bây giờ cho dù là phiên vương của nơi này, hiện nay thấy ta cũng phải chào Thẩm đại nhân!” Từ khi bị đày tới đây, lần đầu tiên Thẩm Hưng có cảm giác sung sướиɠ như này.

Tống thị nghe hắn ta nói vậy, người làm đích thê đương nhiên cũng mát mày mát mặt: “Thiết nghĩ quyền thế ngút trời của Cố gia này thật sự không phải lời đồn.” Phiên vương của nơi này - Đoan vương gia là con trai thứ sáu của Tiên hoàng, tuy cách xa triều đình, quyền thế không lớn nhưng cũng là hoàng thân quốc thích, trước kia ông ta đâu có để quan nhỏ như Thẩm Hưng vào trong mắt.

“Hiện nay Cố hầu ở tại Thẩm gia ta, chính là lúc Thẩm gia chúng ta phất lên.”

Thẩm Hưng gật đầu, hắn ta lại nhớ tới chuyện ngày hôm nay, bình thường hắn ta không quản hậu viện, nhưng trong lòng luôn có tính toán, hắn ta nhắc Tống thị: “Cố hầu đó rất thích Linh Nhi, những ngày này nàng hãy thu xếp một chút, cho thêm phòng của Liễu thị ít vải. Ta thấy quần áo của Linh Nhi hơi đơn giản, cũng hơi gầy, trẻ con phải trắng trẻo mũm mĩm mới khiến người khác thích.”

Nụ cười trên mặt Tống thị hơi cứng ngắc, sau đó nàng ta nói: “Lão gia nói đúng, trước đây chỉ sắp xếp theo phân thận con vợ lẽ. Có điều nếu lão gia thích, thất nha đầu đương nhiên không thể sắp xếp theo thân phận con vợ lẽ như mọi khi nữa. Ta thấy phải thêm ít hạ nhân hầu hạ, Nguyệt Mai trước đây bị đuổi rồi, nha đầu cận thân cũng cần sắp xếp một người?”

Lúc này Thẩm Hưng mới hài lòng, nói: “Có phu nhân lo liệu thì ta yên tâm rồi.”

Tống thị cúi đầu, che đi sự u ám trong ánh mắt.