Thẩm Linh Đang cũng đi vào theo mẹ của cô.
“Thϊếp thân tham kiến lão gia phu nhân, tham kiến Hầu gia.”
Thẩm Linh Đang lười mở miệng, lễ phép cúi đầu theo mẹ của cô. Cúi đầu đâu mất miếng thịt nào, trong bữa tiệc này đều là đồ tốt, cô mở miệng ăn là được rồi.
“Sức khỏe của Linh Nhi không tốt, mau dẫn Linh Nhi qua ngồi đi.” Thẩm Hưng có dáng vẻ của người cha hiền từ, Thẩm Linh Đang nghe vậy mà còn phải nhước mắt nhìn hắn ta vài lần. Rất nhanh đã Thẩm Linh Đang đã theo Liễu thị ngồi xuống vị trí cho khách nữ.
Phải nói rằng vì để đón tiếp Cố hầu, Thẩm Hưng đã rất chịu chi, với thời tiết nắng nóng hiện nay còn mời cả vải thiều mà chỉ có quý nhân ở kinh thành mới ăn. Thẩm Linh Đang vừa ngồi xuống thì ánh mắt đã dừng trên những trái cây và điểm tâm ở trên bàn. Tống thị đương nhiên sẽ nghĩ cách thể hiện sự hiền đức ở mình ở trước mặt Cố hầu, đầu tiên là cho mấy mỹ nữ với nhiều hình mẫu múa ở sảnh, sau đó kêu đích tử của mình đi nịnh nọt ở trước mặt Cố hầu.
Mấy người ngồi trên nói những lời nịnh nọt, Thẩm Linh Đang lười nghe, sự chú ý của cô lúc này đã bị thu hút bởi số hoa quả trên bàn. Không thể không nói vào buổi tối có chút gió mát của ngày hè mà ăn vải ướp lạnh đúng là quá đã, trong miệng Thẩm Linh Đang ngậm một quả vải.
Còn chưa nuốt hết quả vải, Thẩm Linh Đang đã nhét một miếng điểm tâm vào miệng.
Giống như chuột hamster.
Người khác không chú ý nhưng ánh mắt của Thẩm Hưng luôn hướng về cô, đâu có tiểu thư của nhà nào lại ăn uống như thế, Cố hầu chú ý tới thì phải làm sao? Thẩm Linh Đang vùi đầu vào ăn, căn bản không nhìn thấy Thẩm Hưng, Thẩm Hưng chỉ có thể trừng mắt với Liễu thị, Liễu thị, lo lắng lập tức kéo con gái. Thẩm Linh Đang đang nhét vải vào miệng, Liễu thị nói nhỏ bên tai cô: “Con không được ăn nữa, cha con sắp tức giận rồi!”
“Con ăn có tí đồ ăn mà ông ta cũng tức giận hả?” Thẩm Linh Đang nói trong lòng đồ điên, sau đó cô ăn tiếp.
Thẩm Hưng tức vô cùng.
Mà trên bàn tiệc không để đĩa không là lễ nghi, những người khác đều không ăn gì mất, đĩa trước mặt Thẩm Linh Đang đương nhiên phải bổ sung, Tống thị ra hiệu bằng mắt, đĩa vải được bê xuống, mang lên đĩa quả óc chó. Thẩm Linh Đang hơi nhíu mày, cầm lấy quả óc chó, sau đó kéo tay áo của nha hoàn đang cầm cái búa nhỏ đợi đập quả óc chó ở bên cạnh.
Nha hoàn đó giật lại tay áo, không đếm xỉa tới Thẩm Linh Đang.
Đột nhiên có người thấp giọng nói: “Ở đâu ra cái kiểu ăn thế không biết, trước mặt khác mà không có chút lễ tiết gì cả.”
Thẩm Linh Đang nghe thấy, ngẩng đầu. Người nói là con gái của Tống thị, cũng là tứ tỷ tỷ của cô, hiện nay 12 sắp 13 tuổi.
“Thế sao bày lên bàn lại không được ăn?” Thẩm Linh Đang cũng thấp giọng nói.
Thẩm Linh Lung hằn học liếc cô: “Cũng không phải ai cũng giống quỷ chết đói đầu thai như ngươi…” Nàng ta nói xong thì chỉ huy nha hoàn ở một bên, nha hoàn đó nhẹ nhàng bóc vải, đặt vào đĩa cho nàng ta. Thẩm Linh Lung lại chỉ vào quả óc chó, nha hoàn đó bèn cầm một quả óc chó đi ra ngoài. Không lâu sau thì quay lại, để đĩa là phần hạt óc chó.
Sau đó Thẩm Linh Lung bèn kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn Thẩm Linh Đang, có Hầu gia thích thì như nào, không xứng tầm vẫn là không xứng tầm.
Thẩm Linh Đang bèn cầm hai quả óc chó trên bàn, sau đó đứng dậy. Chiếc bàn này vừa hay cao tầm tới ngực của cô một chút, cô đi cà nhắc, sau đó đập mạnh một cái, cả cái bàn rung lên, người ở trong bữa tiệc đều đơ ra. Thẩm Linh Đang nhìn tỷ tỷ nhà mình, giơ tay lên, quả óc chó phải dùng búa nhỏ đập đó đã bị cô đập vỡ.
“Có chuyện gì?” Cố Dung đi qua.
Thấy Hầu gia đi qua, các khách khứa bên kia đều đi theo, Thẩm Hưng cũng thế. Thẩm Linh Đang quay đầu, nhìn người đứng ở bên cạnh cô: “Có người bắt nạt cháu à?” Cố Dung dịu dàng hỏi, ánh mắt lia qua xung quanh Thẩm Linh Đang, hỏi như đùa: “Nếu thật sự có người bắt nạt cháu, Cố thúc trút giận cho cháu.”
Chân của nha hoàn cầm búa đập quả óc chó ở bên cạnh run rẩy, lập tức nhìn xuống đất, Thẩm Linh Lung cũng không dám ngẩng đầu.
Thẩm Linh Đang lại lười so đo những chuyện này, ăn hạt óc chó không ngon bằng vải: “Trên bàn của ta hết vải rồi…” Cô gõ vào cái bàn của mình.
Cố Dung sững người, ánh mắt như cười như không lia qua Thẩm Hưng: “Xem ra Thẩm đại nhân thanh liêm, cô nương của nhà mình muốn ăn vải cũng không ăn được.”
Thẩm Hưng vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Cố Dung cũng không nhìn hắn ta quá lâu, rất nhanh hắn đã bế Thẩm Linh Đang tới vị trí của mình.
“Cháu thích ăn gì, Cố thúc lấy cho cháu?” Hắn để tiểu cô nương lên đùi, những người ở đằng sau lập tức mang vải trên bàn mình đặt ở trước mặt Cố Dung. Về mặt lễ nghi đương nhiên không ổn, nhưng người làm chuyện này là Cố hầu, ai dám hó hé. Thẩm Linh Đang bình thản ung dung chỉ huy mình muốn ăn cái gì.