Bé Cưng Bảy Tuổi Được Cả Hầu Phủ Cưng Chiều

Chương 20: Kim Thải

“Muốn người hầu hạ, vậy thì cho nó đi!” Tống thị phân phó Vương ma ma một câu.

“Chọn người tốt một chút, qua phòng của Liễu thị hầu hạ!”

Vương ma ma hầu hạ Tống thị nhiều năm nên đương nhiên hiểu ý của chủ tử, bà ta gật đầu lui xuống.



Có lẽ do xảy ra chuyện quả vải ngày hôm đó nên phần của trắc phòng được tăng thêm không ít, ngay cả khi Thẩm Linh Đang nói muốn một nhà bếp nhỏ cũng được đồng ý. Mấy ngày này đang xây, chắc mất khoảng 2-3 ngày là có thể sử dụng.

Lúc này thương thế của Trần ma ma cũng gần như khỏi rồi nên bà ta ở đằng sau trông, tránh Thẩm Linh Đang ngã từ trên xích đu xuống.

“Trần ma ma~” Trần ma ma đang may đế giày thì nghe thấy đằng trước truyền tới âm thanh. Bà ta vội vàng để chiếc giày trong tay xuống rồi đi về phía cửa. Bà ta thấy ma ma quản lý nha hoàn trong phủ dẫn theo mười mấy nô tỳ và tai vặt đi tới: “Những người này đều là hạ nhân thêm cho tiểu viện của các người…” Sau đó ma ma lại nói tiếp: “Những hạ nhân này, Trần ma ma xem mà sắp xếp, chỉ có một người là tỳ nữ cận thân phân phu sắp xếp cho cô nương.”

Rất nhanh một nô tỳ mặc quần áo màu hồng phấn đi tới, vẻ ngoài trắng trẻo hơn những hạ nhân kia. Tuy quần áo của nàng ta đẹp nhưng không tính là đắt tiền, nhưng khi di chuyển, bước chân nhẹ nhàng, dưới chân ánh lên kim quang— Trần ma ma cúi đầu nhìn mới phát hiện đôi giày dưới chân nô tỳ này được thêu bằng chỉ vàng.

Dường như cũng phát hiện ánh mắt của Trần ma ma, nàng ta hơi nhấc váy lên, hỏi: “Ma ma đang nhìn đôi giày này à?”

Chưa đợi Trần ma ma gật đầu, nàng ta bèn hơi hất cằm lên, nói: “Phu nhân thưởng cho ta đấy. Mẹ của ta là nhũ mẫu của đại thiếu gia.”

Trong lòng Trần ma ma đã rõ, đây đâu phải nô tỳ, đây là vị phật sống mà đại phu nhân gài ở chỗ của bọn họ!



Không gì mấy so những gì Trần ma ma nghĩ, Kim Thải tới đây không làm gì hết, nàng ta còn là người của đại phu nhân, không quá 2-3 ngày người trong tiểu viện này đều nghe lệnh của nàng ta.

Thường ngày Trần ma ma kêu tên sai vặt chặt củi chỉ cần giục nhiều lần là được, giờ bọn họ còn không hầu hạ được như trước.

Trần ma ma có mấy lần nhìn tiểu thư nhà mình, muốn nhờ tiểu thư thể hiện thần uy dạy dỗ những hạ nhân không có mắt này. Thẩm Linh Đang lại như khôi phục trạng thái của đứa trẻ 7 tuổi, mỗi ngày ăn xong thì ngủ, những nha hoàn kia lừa gạt cô, cô cũng mặc kệ.

Đặc biệt vào hôm đó, Kim Thải đi vào cửa thì nói: “Sổ sách ở chỗ tiểu thư nên giao cho ta, sau này những thứ này do ta quản lý thay cho tiểu thư.”

Thẩm Linh Đang không nhìn nàng ta, cứ để mẹ cô đo đế giày cho cô, Liễu thị định may một đôi giày mới cho cô. Mà Trần ma ma ở một bên đang lấy sổ sách cho Kim Thải.

Sau khi Kim Thải cầm lấy thì lại nói: “Vàng bạc trang sức của tiểu thư đâu?”

Trần ma ma nói: “Ở chỗ di nương, trước đây đều do di nương bảo quản.”

Kim Thải nói: “Vậy mời di nương giao phần ngân lượng mỗi tháng của tiểu thư và vàng bạc trang sức mà tiểu thư có cho nô tỳ, thiên kim tiểu thư của nhà giàu, không có lý nào di nương lại quản chuyện này, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác chê cười. Dù sao di nương không phải là chủ tử đàng hoàng gì cả.” Nàng ta nói xong thì đỡ đỡ chiếc trâm sắt: “Nếu tiểu thư và di nương không còn gì căn dặn nữa thì nô tỳ ra ngoài đây, hôm nay lão gia cho người đưa tới mấy xấp vải mới.”

Kim Thải đó vừa đi, Trần ma ma đã không ngồi yên được nữa.

“Tiểu thư, Kim Thải này rõ ràng đang kiếm chuyện mà!” Trần ma ma thật sự không nhịn được nữa: “Bọn họ kiểm soát cả việc mua bán trong viện của chúng ta rồi, mẹ của nàng ta là một con đỉa hút máu, đã bòn rút không ít tiền, giờ nàng ta lại coi chỗ chúng ta thành cái kho vàng nhỏ của nàng ta!”

Thẩm Linh Đang lại nói: “Ma ma muốn kêu ta ra tay đánh người à?”

Trần ma ma nhìn cô: “Vậy còn có thể làm sao?”

“Con người của ta luôn nói lý.” Thẩm Linh Đang nói: “Bất luận ở trong nhà hay ở bên ngoài, cũng phải khiến người khác phục.”