Bộ Ba Khó Đoán

Chương 42: Mất điện

Đêm đã khuya, Ngôn Dịch tắm rửa xong đi vào phòng đọc sách, Bạch Hòa nằm trên giường cậu chơi trò chơi.

Chơi một lát lại nhìn về phía cậu.

Cậu mặc một bộ áo ngủ kiểu dáng thể thao màu trắng rất đơn giản, mái tóc ngắn lộn xộn buông xõa trên trán, ngũ quan tinh tế nhu hòa.

Dường như cảm nhận được cô đang nhìn cậu, Ngôn Dịch nhìn thẳng về phía cô.

Lần đầu tiên Bạch Hòa phát hiện, con ngươi của cậu lại đen như vậy, hoàn toàn trái ngược với làn da trắng lạnh của cậu.

Đen như sương mù không thể tan, cũng làm cho người ta... không thể nắm bắt được.

"Nhìn cái gì?" Cậu ôn nhu hỏi.

Bạch Hòa nằm nghiêng trên giường của cậu, ôm gối đầu nói: "Cậu có thể đừng nỗ lực như vậy được không, tớ chơi game cũng cảm tháy chột dạ.”

"Chơi của cậu đi, thi đại học kết thúc rồi.”

"Nhưng cậu vẫn đang cố gắng!”

"Tớ cố gắng không có nghĩa là cậu phải cố gắng cùng tớ, giống như lúc tớ ngẫu nhiên đi giúp chú dì, là tớ tự nguyện, không có nghĩa là cậu phải đi cùng tớ.

Ngôn Dịch gần gũi nói, đôi mắt đen nhánh lại lần nữa trở về trên sách, "Tớ không muốn gây áp lực cho cậu.”

"Nói thì dễ." Bạch Hòa thở dài một hơi: "Chỉ có một việc tớ cảm thấy rất may mắn.”

"Ừm?”

"Cậu nỗ lực học tập như vậy, nhưng thành tích dường như... cũng không khá lắm.”

Bạch Hòa cười khanh khách, "Có lúc thi còn kém hơn tớ, lần thi thử thứ hai, cậu còn xếp thứ 200 ha ha ha.”

Ngôn Dịch đặt sách xuống, giả vờ tức giận đi tới dùng gối che mặt cô: "Cậu còn vui sướиɠ khi người gặp họa?”

"Nhưng đúng mà, Ngôn Dịch ngốc nghếch, ha ha.”

Ngôn Dịch cù lét cô, Bạch Hòa không ngừng né tránh, liên tục cầu xin cậu tha thứ: "Được rồi được rồi, tớ sai rồi, tớ sẽ không cười cậu nữa.”

"Cho nên, tớ là kiểu người chim ngốc bay trước." Ngôn Dịch lấy gối đầu ra, kéo cô dậy: "Cậu càng không cần cảm thấy lo lắng.”

"Nói cũng đúng.”

Trong ấn tượng của Bạch Hòa, Ngôn Dịch thật sự rất thích đọc sách, học tập cũng rất nghiêm túc cố gắng, nhưng mỗi lần thi, thành tích của cậu đều nhấp nhô không ổn định, có lúc thi vào top 50 của khối, có lúc... cậu lại tụt xuống hạng 200, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không thể hiểu được rốt cuộc quy luật thi cử của cậu là như thế nào.

Nếu có bản đồ thì thành tích của Ngôn Dịch... chắc chắn thuộc về điểm dao động lớn nhất, cao thấp liên tục, giống như nhịp tim.

Có mấy lần Bạch Hòa lên hạng, nhìn Ngôn Dịch tụt xuống hạn trăm mấy thì cảm thấy rất lo lắng, lôi kéo cậu đến thư viện, giúp cậu học bổ túc.

Ngữ văn và tiếng Anh của cậu cực kỳ không tốt, vừa lúc là tiếng Anh của Bạch Hòa Ngữ còn tạm được, cho nên cô cầm bài thi của cậu, giúp cậu sửa những câu sai...

Ngôn Dịch cũng nghe rất nghiêm túc, nhìn bài thi, lại nhìn cô, sau khi được bổ túc, thành tích của cậu lại tăng lên, điều này khiến Bạch Hòa cảm thấy rất thành tựu, cũng rất thích bổ túc cho cậu.

Dù sao thì cô nhất định phải đối với Ngôn Dịch tốt một chút, tốt hơn một chút nữa... cô nhất định phải chăm sóc cậu thật tốt, nhất định phải thấy cậu thi vào trường đại học trong top mới không phụ ơn cứu mạng của cha Ngôn,

Đùa nghịch với cậu một hồi, Bạch Hòa cầm quần áo đi tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.

Không ngờ lúc cô đang gội đầu còn đầy bọt, ánh đèn bỗng nhiên tắt đi, xung quanh chìm vào một màu đen kịt.

Bạch Hòa mở mắt ra, nhưng lại bị bọt trắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến mắt đau, cô vội vàng nhắm lại, mở nước rửa sạch, kết quả nước nóng trong vòi sen đã biến thành nước lạnh.

Tuy mùa hè mát mẻ tắm nước lạnh cũng không sao, nhưng lúc này bên ngoài trời đang mưa, tắm nước lạnh vẫn có chút chịu không nổi.

"A Dịch, có chuyện gì thế?”

Giọng nói của Ngôn Dịch ở ngoài cửa truyền đến: "Cúp điện rồi, trong nhóm chủ nhà trên weixin nói mạch điện của tòa nhà số hai, số ba xảy ra vấn đề, hiện đang khẩn cấp liên hệ với cục điện để sửa chữa.”

"Vậy phải làm sao bây giờ?”

"Đừng tắm nữa, không có nước nóng đâu, cậu lau khô rồi ra đây đi.”

"Không được, trên đầu tớ còn bọt nước.”

Ngoài cửa tiếng bước chân xa dần, sau một lát, cậu quay lại nói: "Gas còn có thể mở, tớ đun cho cậu một bình nước nóng, cậu dùng khăn tắm bọc lại, đừng để bị lạnh.”

Bạch Hòa không mở mắt ra được, cô chỉ có thể sờ soạng, lấy khăn tắm từ trên tường xuống quấn cơ thể lại, sau đó ngồi bên cạnh bồn tắm lớn chờ đợi.

Không bao lâu, Ngôn Dịch cầm bình nước nóng đi tới cạnh cửa, gõ vào kính mờ: "Nước đun xong rồi, cậu có thể tự gội đầu không?”

"Tớ không mở mắt được.”

"Vậy...”

"Tớ mặc xong rồi, A Dịch, cậu vào làm giúp tớ một chút, đổ chút nước ấm, tớ dùng chậu gội sạch bọt trên đầu là được, mất điện thế này cũng không còn cách nào khác.”

Ngoài cửa, Ngôn Dịch do dự.

Tay cậu run rẩy nắm lấy tay cầm, dùng sức nắm chặt, ngón tay trắng bệch...

Du͙© vọиɠ cuồn cuộn trong lòng nóng nảy tuôn trào, cậu gần như sắp không kìm nén được phản ứng của cơ thể.

"A Dịch?”

Ngôn Dịch hít sâu, đẩy cửa ra.

Thiếu nữ ướt sũng ngồi bên cạnh bồn tắm, mắt nhắm chặt, tóc dài dính bọt buông trên bờ vai mềm trắng nõn, khăn tắm quấn lung tung quanh ngực, nửa che nửa đậy đến chân.

Ngôn Dịch nhìn hết tất cả, cậu cảm thấy mình như quả bóng bay bị thổi mạnh, cả người căng thẳng, không biết khi nào sẽ căng đến nổ tung.

Cậu cố gắng hết sức chịu đựng...

Đây là chuyện mà cậu am hiểu nhất.

Cậu lấy một cái chậu nhỏ sạch sẽ, xả đầy một chậu nước rồi pha nước nóng vào cho vừa.

"Bạch Hòa, xoay người, tớ giúp cậu gội.”

Vì vậy Bạch Hòa nghe lời cúi người, mặc cho cậu đổ từng chút nước ấm lên đầu cô, dội sạch bọt trắng trên đầu.

Thật ra trước kia hai người cũng thường gội đầu cho nhau, đây là sự phối hợp rất ăn ý.

Lúc này, Ngôn Dịch cố gắng hết sức tránh nhìn thẳng.

Không phải không muốn, mà sợ mình không ép được.

Sau khi lăp đi lặp lại dội nước cho cô năm lần, cuối cùng cũng rửa sạch được bọt trên đầu cô, Bạch Hòa mở mắt ra, Ngôn Dịch xoay người đổ chút nước ấm và nước lạnh cuối cùng hòa vào nhau, để một chậu nước ấm đầy đặt bên chân cô, dịu dàng nói: "Cậu tự tắm qua nhé, tớ sẽ lấy cho cậu một cái khăn tắm sạch sẽ.”

"À, được, cảm ơn.”

Cậu nói xong liền đi ra cửa, thân sĩ giống như không thèm liếc nhìn cô thêm một cái.