Bộ Ba Khó Đoán

Chương 43: Quả thật không có ma

Bạch Hòa nhìn bóng lưng của cậu, lúc này mới giật mình nhận ra vừa rồi không thích hợp.

Lúc nhắm mắt lại chỉ nghe giọng nói, cô còn coi cậu là em trai, nhưng trên thực tế, cậu đã hoàn toàn trưởng thành, hai người đã có phân biệt sinh lý hết sức rõ ràng.

Gương mặt Bạch Hòa đỏ bừng, cô dùng nước ấm rửa sạch bọt trên người, rồi nhận lấy khăn tắm được đưa qua khe cửa, sau đó lau sạch rồi thay đồ ngủ.

Tóc dài ướt nhẹp chắc chắn không thể dùng máy sấy khô được, Bạch Hòa dùng khăn mặt lau đi lau lại mất hơn mười phút, sau đó lại đến bên bệ cửa sổ hóng gió một lát để tóc sớm khô dễ ngủ.

Cô trở về phòng, lại bất ngờ phát hiện cửa phòng của Ngôn Dịch đã khóa.

Có chút kinh ngạc, Bạch Hòa gõ cửa: "A Dịch?”

"Ừm." Giọng nói nặng nề của thiếu niên truyền đến.

"Sao lại khóa cửa?”

"Ừm... thay quần áo.”

"À.”

Bạch Hòa không suy nghĩ nhiều, cô lấy một chiếc đèn bàn nhỏ sạc pin từ trong tủ ra, thử một chút, vẫn có thể dùng, ánh sáng này cũng đủ dùng.

Dưới ánh đèn nhỏ, cô dùng lược chải những sợi tóc mềm mại.

Khoảng mười mấy phút sau, Ngôn Dịch mới đi ra khỏi phòng, cậu quả thật đã thay một chiếc quần dài màu đen.

Cậu cầm cái quần đùi lúc nãy mặc ra ban công, dùng nước lạnh chà rửa sạch sẽ rồi phơi trên giá co duỗi tự động.

Bạch Hòa nghiêng người nhìn cậu, một tia chớp chiếu sáng căn phòng, bóng dáng thiếu niên cao gầy, sườn mặt trầm tĩnh cứng rắn.

"Không phải mới thay quần sao." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Ngôn Dịch phơi quần đùi, sau đó quay về phòng khách, cCô gái nhỏ mặc váy ngủ ngắn tay xoã tung, hai chân vắt chéo ngồi trên sô pha, ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn nhỏ trên bàn trà bao phủ khuôn mặt trắng nõn của cô.

Cậu cầm một cái quạt nhựa nhỏ đi tới, ngồi bên cạnh cô, quạt gió cho cô: "Nóng không?”

"Có chút.”

Điều hòa cũng đã ngừng, dù bên ngoài đang mưa to nhưng trong phòng vẫn có chút oi bức.

"Có muốn đến khách sạn không?" Ngôn Dịch đề nghị.

"Không cần đâu, bên ngoài mưa lớn như vậy, hơn nữa tớ vừa mới tắm xong.”

Ngôn Dịch đi đến bên cửa sổ hé mở cửa để gió thổi vào, xua tan không khí khô nóng trong phòng.

Mất điện khiến người ta không thể làm gì được, không biết khi nào mới có thể sửa lại mạch điện, để tránh điện thoại không có pin trong thời khắc khẩn cấp, hai người đều tắt máy.

Trong đêm đen, chỉ có mưa gió ồn ảo ngoài cửa sổ.

Trong lòng Ngôn Dịch nóng rực, trên người cũng khô nóng, tay cầm quạt quạt liên tục.

Bạch Hòa hỏi cậu: "Nóng như vậy sao?”

"Ừm.”

"Vậy cậu có muốn mở cửa ra không, để không khí lưu thông một chút."

"Không được, an toàn là trên hết.”

"Cũng đúng.”

Bạch Hòa lấy cờ nhảy mấy trăm năm chưa chơi từ trong tủ ra, chơi cờ với Ngôn Dịch dưới ánh sáng của đèn để tiêu hao thời gian.

Nhắc tới cũng kỳ quái, trình độ đánh cờ của Ngôn Dịch cũng giống như thành tích, lúc cao lúc thấp, cậu thua Bạch Hòa một ván, nhất định sau đó sẽ thắng liền hai ván, cho cô một chút hy vọng chiến thắng, sau đó đả kích cô một cách tàn nhẫn.

Trò chơi vốn rất không thú vị nhưng Bạch Hòa lại hứng trí dạt dào, nhất định phải thắng cậu một ván mới tính xong.

Chơi một lát, Ngôn Dịch đột nhiên hỏi: "Muốn nghe kể chuyện không? Tớ kể cho cậu.”

"A Dịch, cậu còn biết kể chuyện sao?”

"Mấy ngày trước tớ xem một bộ phim, rất thú vị, để tớ kể cho cậu nghe.”

"Được!”

Vì vậy Ngôn Dịch từ từ kể lại cho cô nghe về bộ phim tên "Trúng Tà: "Bắt đầu là có hai sinh viên chuẩn bị quay một bộ phim tài liệu kỳ lạ trong dân gian, sau đó tìm được một bà đồng tên là Vương Bà, đúng lúc gặp phải một người trúng tà trong thôn, mời bà Vương tới hoàn nhân, cái gọi là hoàn nhân chính là khiến người ta hoàn hồn sống lại. Hai sinh viên đại học đã dùng DV chụp được toàn bộ quá trình hoàn nhân, không ngờ bà Vương này lại có chút tài năng, thật sự chữa khỏi được cho người ki. Vài ngày sau, lại có một mối làm ăn khác đến từ một gia đình cực kỳ vắng vẻ, nghe nói hai chị em nhà này cũng trúng tà, thường xuyên mộng du vào buổi tối...”

"Chờ đã!”

Bạch Hòa càng nghe càng thấy không thích hợp, ngắt lời cậu: "Không phải cậu đang kể chuyện ma cho tớ đấy chứ!”

"Không phải chuyện ma." Ngôn Dịch vô tội nói.

"Nhưng... trúng tà cái gì đó, lại còn hoàn nhân, rất... tất kỳ dị.”

"Yên tâm, cậu nghe đến cuối cùng sẽ biết đây không phải chuyện ma.”

Trong lòng Bạch Hòa có chút sợ hãi, nhưng cậu đã kể được một nửa, cô lại không nhịn được muốn biết nội dung tiếp theo.

"Chắc chắn... chắc chắn không có ma không?”

"Ừm, tin tớ.”

Vì thế Bạch Hòa bảo Ngôn Dịch tiếp tục kể, cũng không chơi cờ nhảy nữa, cô ngồi xuống bên cạnh cậu, sợ hãi ôm lấy cánh tay rắn chắc của cậu.

Ngôn Dịch có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô gái nhỏ, lạnh hơn cậu một chút.

Cậu có thể cảm giác được, đương nhiên Bạch Hòa cũng có thể cảm nhận được, lẩm bẩm: "Trên người cậu nóng quá.”

Ngôn Dịch nói, "Đúng là có chút nóng.”

"Mặc kệ, ai bảo cậu lại kể câu chuyện đáng sợ như vậy." Bạch Hòa mặc kệ nóng thế nào cũng không buông cậu ra, dùng sức nắm tay cậu: "Tiếp tục.”

Yết hầu của Ngôn Dịch chuyển động một cách mất tự nhiên, cổ họng có hơi ngứa.

Cậu bất động thanh sắc tiếp tục kể chuyện.

Khi kể đến nửa đoạn sau của câu chuyện, Bạch Hòa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy: "Không, không phải nói không có ma sao?”

"Quả thật không có ma.”

"Vậy sao lại bị ma nhập vào người? Còn... còn nửa đêm mộng du cầm đao gϊếŧ người... còn có em trai của cô ấy, rõ ràng đã bị chém chết, sao lại sống lại?”

"Đoạn sau cậu sẽ biết.”

Vì thế Ngôn Dịch tiếp tục kể, sau khi kể xong quả thật không có ma, tất cả đều là hai chị em nhân vật chính trong chuyện cùng nhau bày ra để báo thù, đương nhiên hung thủ cũng sa lưới, nhưng... bầu không khí quỷ dị trong chuyện vẫn khiến Bạch Hòa sợ hãi không nhẹ.

Kể xong câu chuyện đã đến nửa đêm, Ngôn Dịch sờ sờ mái tóc dài mềm mại của cô: "Khô rồi, mau đi ngủ đi.”

"Được...”

Bạch Hòa bưng đèn bàn nhỏ trở về phòng, nằm xuống, nghe thấy tiếng vang bên cạnh, không bao lâu sau đã không còn tiếng động, Ngôn Dịch đã ngủ.

Bạch Hòa không dám tắt đèn, đặt đèn bàn nhỏ ở tủ đầu giường.

Mưa to ngoài cửa sổ không có xu thế dừng lại, cuồng phong thổi quét lá cây ngã trái ngã phải chiếu hình ảnh trên tường, tựa như quái vật đang giương nhắn múa vuốt.

Bạch Hòa không sợ sấm sét nhưng cô sợ ma, nhất là khi đèn nhỏ trên bàn yếu dần, cuối cùng hết điện mà lờ mờ hẳn.

Thỉnh thoảng tia chớp chiếu sáng căn phòng, Bạch Hòa chùm chăn mỏng, chân cũng rụt vào trong, sợ dưới gầm giường sẽ có thứ gì đó sờ chân cô.

Càng sợ, cô lại càng nghĩ như vậy.

Nhất là khi nghe Ngôn Dịch nói cô gái trúng tà kia nửa đêm cầm đao xuất hiện ở đầu giường của bà Vương...

Mấy phút sau, Bạch Hòa bò lên giường Ngôn Dịch.

Ngôn Dịch nghiêng người ngủ bị động tĩnh làm bừng tỉnh, quay đầu lại.

Bạch Hòa ôm gối ngồi sau lưng cậu, tội nghiệp nói: "A Dịch, tối nay chị ngủ với cậu.”