Bộ Ba Khó Đoán

Chương 41: Thanh xuân, là hèn nhát

Hai người vào phòng, giọng nói của Ngôn Dịch vọng ra từ phòng bếp: "Giày cởi ở bên ngoài, ô cũng để bên ngoài.”

Biết Ngôn Dịch có chút soi mói, đặc biệt thích sạch sẽ, hai người nghe lời cởi giày ướt sũng ra ngoài cửa, sau khi đi vào, Kỳ Lãng ngửi thấy mùi thịt bò thơm ngào ngạt.

Ngôn Dịch thắt tạp dề hoa nhỏ Đường Hân thường dùng, sau khi nấu xong nước thịt bò thì đổ lên trên sợi mì, bưng bát để lên bàn.

Kỳ Lãng đói tới mức bụng dán vào lưng, anh mong đợi nhìn bát mì nóng hổi này: "Ngôn Dịch thật đúng là đàn ông tốt, sống chung với người như vậy không khỏi quá hạnh phúc rồi, thật hâm mộ Hoa Ly Nhỏ.”

Bạch Hòa nói: "Vậy cậu cũng dọn đến nhà chúng tôi ở đi.”

"Vậy tôi cũng nhận cha mẹ cậu làm cha mẹ?”

"Không phải cậu đã sớm gọi họ là cha mẹ rồi sao?”

"Được, không thành vấn đề." Kỳ Lãng nhận lấy đôi đũa Bạch Hòa đưa tới, "Chờ khi cha mẹ cậu về, tôi sẽ thương lượng với bọn họ.”

Ngôn Dịch bưng bát mì cuối cùng đi ra, lạnh lùng nói: "Cậu muốn chen chúc trên một giường với tôi mỗi ngày?”

Kỳ Lãng lý lẽ hùng hồn nói: "Ai muốn chen chúc với cậu, tôi và Hoa Ly Nhỏ ngủ chung được chưa.”

Ngôn Dịch: "Nằm mơ đi.”

Ba bát mì, trong bát Bạch Hòa tràn đầy thịt bò, trong bát Ngôn Dịch có mấy miếng mà trong bát Kỳ Lãng gần như không có, anh cau mày, biết tên nhóc Ngôn Dịch này thiên vị nhưng như vậy cũng quá bất công rồi.

Anh lười tranh chấp với cậu, đưa đũa vào trong bát Bạch Hòa gắp thịt bò.

Đương nhiên Bạch Hòa cũng chiều theo anh, không chỉ cho anh gắp mà còn gắp giúp anh, cuối cùng trong bát cũng không còn mấy miếng, đều cho anh hết.

Ngôn Dịch đành phải gắp thịt bò trong bát của mình cho Bạch Hòa.

Kỳ Lãng đắc ý liếc nhìn cậu.

Ai bảo cậu giở mấy trò nhỏ nhặt này.

Ngôn Dịch đối với việc này cũng đã thành quen, từ nhỏ đã như vậy, Bạch Hòa luôn không điều kiện mà nhường Kỳ Lãng, mà Ngôn Dịch cũng chỉ nhường Bạch Hòa.

Ăn cơm xong, Bạch Hòa giúp Ngôn Dịch rửa chén, Ngôn Dịch không muốn để tay cô dính dầu mỡ , Bạch Hòa cười nói: "Cậu còn khách sáo với tớ làm gì.”

Ngôn Dịch cũng cười, đứng rửa chén bên cạnh bồn nước với cô, Kỳ Lãng dựa vào cạnh cửa, đột nhiên cười: "Đúng vậy, khách sáo cái gì, cậu ấy là chị cậu, còn thân hơn cả chị ruột.”

Ngôn Dịch nói: "Ăn xong sao cậu còn chưa cút.”

"Tối nay tôi sẽ ở lại đây." Kỳ Lãng nói.

Ngôn Dịch lấy lại tinh thần, cầm khăn lau ướt nước muốn ném vào anh, may mà Kỳ Lãng né kịp, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn: "Làm gì đó, quân tử động khẩu không động thủ.”

"Làm gì có quân tử nào hơn nửa đêm bò lên giường con gái người ta, cậu cảm thấy đêm nay tôi sẽ để cậu ở lại sao?”

"Nói khó nghe như vậy làm gì chứ." Kỳ Lãng thản nhiên nói: "Tôi chỉ tìm chỗ thoải mái ngủ, hơn nữa cũng không làm ồn đến chị cậu, làm sao vậy.”

Dứt lời, anh nháy mắt với Bạch Hòa, "Hoa Ly Nhỏ, tối nay chúng ta lại ngủ chung.”

Bạch Hòa nghĩ tới lời Ngôn Dịch hôm nay, tuy cô rất muốn đồng ý, nhưng... vẫn thôi đi.

Kỳ Lãng vô tư không suy nghĩ, nhưng cô... trong lòng có quỷ.

"Kỳ Lãng, tối nay cậu trở về đi, tôi và Ngôn Dịch không sao đâu, sẽ khóa kỹ cửa, không có kẻ trộm đâu, cậu đừng lo lắng.”

Thật ra Kỳ Lãng muốn nói, thiếu niên bên cạnh cô chính là trộm, nhưng cô hoàn toàn không biết gì cả, coi cậu là em trai tốt của mình.

Nhưng thôi, bỏ đi.

Nếu tối nay Ngôn Dịch sống chết không chịu để anh lại, anh cũng không tự làm khổ chính mình, sau khi ăn cơm xong anh cầm ô ra ngoài, Bạch Hòa vội vàng đuổi theo đưa chiếc ô đen lớn cho anh: "Cầm cái này, cái này to sẽ không ướt.”

Kỳ Lãng nhận ô, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô, xoa loạn rồi mới xoay người rời đi: "Buổi tối có việc gọi điện thoại cho tôi, đêm nay tôi không tắt máy.”

"Được!”

Bạch Hòa nhìn anh đi vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, anh mỉm cười với cô, như muốn hòa tan trái tim cô.

Xong đời rồi, cô thật sự rất thích anh.

Thích tới mức không thể tự kềm chế.

Bạch Hòa sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng đi về nhà, Ngôn Dịch rửa bát đi ra thấy cô gái chống cằm dựa vào cửa sổ, liếc nhìn bóng lưng Kỳ Lãng đi xa, thì khẽ thở dài không dễ nhận ra.

Ngôn Dịch đi tới, đứng bên cửa sổ ngắm mưa với cô.

"Vào hè rồi." Cậu nói.

"Mùa hè cuối cùng của thanh xuân." Bạch Hòa hơi buồn rầu, nghĩ đến chuyện có lẽ cô sắp phải chia xa với Kỳ Lãng, thậm chí Ngôn Dịch cũng như vậy... nếu như cậu thi tốt hơn cô.

"Cái gì mà mùa hè cuối cùng, thanh xuân mới bắt đầu thôi." Ngôn Dịch đặt tay lên vai cô, "Còn bốn năm đại học, học xong mới tình là trưởng thành.”

"Trưởng thành là một chuyện, thanh xuân là một chuyện khác." Bạch Hòa nhìn cậu: "Chỉ có những người có giá trị nhan sắc cao như các cậu mới thật sự có được thanh xuân oanh oanh liệt liệt, kiểu nữ sinh bình thường như tớ mỗi ngày cũng chỉ có cố gắng học tập.”

Cố tình cô cố gắng học tập còn không bằng Kỳ Lãng không quan tâm tới học tập, điều này càng khiến người ta tức giận hơn.

"Thanh xuân oanh oanh liệt liệt là như thế nào." Ngôn Dịch hỏi.

"Ừm... giống như kịch bản trong "Hạ Mộng Thức Tỉnh", tươi mới sinh động, khắc cốt ghi tâm.”

Ngôn Dịch cười khẽ: "Nếu nói như vậy, tớ cũng giống cậu.”

"Đúng vậy." Bạch Hòa nhớ lại ba năm nay, rõ ràng Ngôn Dịch cũng là giáo thảo của Nhất Trung, còn cùng Kỳ Lãng xưng là Nhất Trung song giáo thảo, vậy mà lại giống như cô, bình thường cố gắng học tập.

Mỗi ngày cùng cô đi học, chờ cô tan học, ngày qua ngày, năm qua năm, bên cạnh chưa từng xuất hiện một cô gái nào.

Mà cuộc sống của Kỳ Lãng vô cùng đặc sắc, bạn gái thay đổi liên tục, đánh nhau đua xe... sống tiêu sái tùy ý.

"Nhất định là cậu ở bên tớ quá lâu nên mới trở nên bình thường như vậy." Bạch Hòa nói: "Sau khi học đại học, cậu cũng phải làm quen thêm mấy người bạn, rõ ràng cậu có thể sống cuộc sống của mình một cách đặc sắc mà.”

"Đặc sắc như trong《Hạ Mộng Thức Tỉnh 》sao?”

"Đúng vậy.”

"Thì ra cậu muốn tớ chết.”

"...”

Bạch Hòa vội vàng nói: "Không tính đoạn tự tử kia!”

Ngôn Dịch nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, bỗng nói: "Tớ cảm thấy, đó không phải thanh xuân.”

Thấy cậu nói câu này rồi không nói tiếp, cô nhìn về phía cậu.

Ngoài cửa sổ thi thoảng sấm chớp vang dội, chiếu sáng sườn mặt anh tuấn của thiếu niên, dường như cậu không định nói tiếp.

"Cái gì?”

"Không có gì.”

"Nói một nửa lại không nói nữa, cậu cảm thấy đó không phải thanh xuân, vậy cái gì mới phải?”

Cậu thu mắt, bi thương nói: "Thanh xuân, là hèn nhát.”