Bộ Ba Khó Đoán

Chương 30: Cậu ấy đối với ai cũng tốt như vậy

Sau khoảng chừng mười phút chờ đợi, Kỳ Lãng cầm theo túi trà sữa khoan thai đi tới.

"Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”

Anh mặc một chiếc áo T shirt hoạt hình màu đen, trên ngực in hình một con gấu giận dữ, ánh đèn chiếu trực tiếp vào gương mặt điển trai của anh, làm nổi bật làn da trắng nõn.

Khi cười, anh khiến người ta liên tưởng tới ánh nắng mặt trời thân thiện dễ gần.

Thấy có ghế trống bên cạnh Bạch Hòa, Kỳ Lãng đi tới ngồi xuống, chiếc ghế ma xát trên sàn phát ra tiếng "cạch cạch" chói tai.

Bạch Hòa theo bản năng sửa lại tóc bên tai, để lộ ra chiếc khuyên tai hình một con gấu nhỏ đáng yêu.

Kỳ Lãng mua trà sữa cho mỗi người, thậm chí còn mua cho cả người chủ trì, anh luôn luôn chu đáo, quan tâm đến cảm xúc của mọi người có mặt.

Anh đặt trà sữa ở giữa bàn dài, sau đó mời gọi: "Mọi người cứ thoải mái, đừng ngại.”

"Giới thiệu một chút, Kỳ Lãng, đây là anh của tôi, Bàng Nghị, nghỉ hè này ở nhà tôi. Anh, đây là Kỳ Lãng, giáo thảo kiêm học thần của trường chúng em! Anh thấy có đẹp trai không!”

Trong mắt anh họ ánh lên vẻ ngạc nhiên, anh ta không nịnh nọt, nói gì nói nấy: "Tôi còn tưởng có ngôi sao lớn đến!”

"Xin chào, tôi là bạn học của Tiểu Kinh." Kỳ Lãng đứng dậy, bắt tay với anh họ, "Tôi và Tiểu Kinh từng ngồi cạnh nhau, cậu ấy luôn chăm sóc tôi, thường xuyên giúp tôi lấy nước.”

"Tôi chăm sóc cậu không phải là vì Hoa Ly Nhỏ nhà chúng tôi sao.”

Dưới bàn, Bạch Hòa khẽ nhẫm lên giày cô ấy, Tô Tiểu Kinh vội vàng sửa lại, "Hoa Ly Nhỏ và Ngôn Dịch nữa, mọi người đều là bạn tốt mà!”

Ngôn Dịch: "Đừng cue tôi.” (cue giống như là đừng nhắc, đừng lôi tôi vào làm gì ấy.)

"Hừ, cứ cue đấy!”

Kỳ Lãng đưa trà sữa đến trước mặt anh họ: "Rất vui được biết anh, lát nữa thêm weixin, khi nào được nghỉ có thể hẹn đi chơi.”

"Được thôi!”

So với sự lạnh lùng và lời lẽ sắc bén của Ngôn Dịch, Kỳ Lãng thật sự dễ gần và hoà nhã hơn rất nhiều! Anh mang trong mình một loại năng lượng như mặt trời, khiến anh họ ngay lập tức cảm thấy thích chàng trai này.

"Tôi đã nghe Tiểu Kinh nói về cậu, nói cậu là học thần của lớp.”

"Không chỉ thế đâu." Tiểu Kinh không khoa trương nói, "Người ta là người đứng thứ nhất khoa xã hội, lần này thi đại học chắc chắn sẽ là trạng nguyên của tỉnh!”

"Wow, giỏi quá.”

"Tôi đúng là có chút giỏi." Kỳ Lãng cười cười, không hề khiêm tốn.

Anh không cần phải khiêm tốn, từ khi học mẫu giáo, anh đã luôn nổi bật, không ai có thể sánh kịp.

"Ha ha, tôi rất thích kết bạn với những người như cậu." Anh họ không thể không thích anh.

Sau khi quen biết nhau, Kỳ Lãng ngồi xuống và nhẹ nhàng nói gần tai Bạch Hòa: "Ăn mặc trang điểm như vậy là muốn hấp dẫn ai thế Hoa Ly Nhỏ?”

"Là Ngôn Dịch làm cho..." Bạch Hòa thì thầm, có chút ngượng ngùng, dù bình thường anh hay khen cô, nhưng mỗi lần với cô đều là khoảnh khắc quý giá.

Anh họ giúp Tô Tiểu Kinh chọc ống hút vào ly trà sữa, Lý Huân cười nhẹ nhàng hỏi Kỳ Lãng: "Anh Lương Tiêu, cốc nào là của em thế?”

Cô ấy dùng tên nhân vật anh cosplay để gọi đùa, như thể giữa họ có một ẩn ý ngầm hiểu riêng, không liên quan đến người khác.

Kỳ Lãng chọn một cốc từ trong túi, cắm ống hút và đưa cho cô ấy-

"Mời công chúa thưởng thức.”

Ánh mắt của Lý Huân không giấu được vui vẻ: "Cảm ơn nhé, Lương tổng thật chu đáo.”

Ngôn Dịch trào phúng: "Cậu ta đối với ai cũng chu đáo như vậy.”

Như để chứng minh cho câu nói đó, khi Bạch Hòa lấy trà sữa, Kỳ Lãng ngay lập tức đổi cho cô một cốc khác: "Cậu phải uống nóng, không phải đang đến cái kia sao?”

Lời vừa nói ra, Lý Huân ẩn ý liếc nhìn hai người.

Lúc này Bạch Hòa đỏ bừng hai má, cô thì thầm nhỏ vào tai anh: "Đã hết rồi.”

"Ồ, vậy cậu muốn uống nóng hay uống lạnh?”

"Lạnh.”

Vậy là Kỳ Lãng đưa cốc trà sữa lạnh của mình cho cô, sau đó anh uống cốc trà sữa nóng của cô.

Tô Tiểu Kinh tò mò hỏi: "Vị gì thế?”

Kỳ Lãng nói: "Đều là nguyên vị, lười chọn.”

Lười chọn vị nhưng cốc của Bạch Hòa lại là nóng.

Trong số sáu người, chỉ có Lý Huân và Ngôn Dịch để ý đến sự khác biệt duy nhất này.

Vừa vặn lúc này hai người nhìn nhau, không nói cũng hiểu rõ ý trong mắt đối phương.

...

Tất cả người chơi đã tới đầy đủ, người chủ trì lại hỏi lại vấn đề vừa tranh cãi không giải quyết được -

"Nghe nói trong số các bạn có một cặp đôi, nếu sau khi kiểm tra xong, tình cách của người chơi không hợp với thiết lập của nhân vật thì hai người có đồng ý tách tổ, trở thành cặp đôi với người chơi khác không?”

Mặc dù họ không phải là cặp đôi, nhưng đang trong giai đoạn mập mờ, không cần phải giải thích rõ ràng.

Kỳ Lãng nhìn qua Lý Huân.

Lý Huân nhíu mày chu miệng về phía anh, dàng vẻ làm nũng đáng thương, nhưng Kỳ Lãng không quan tâm, đang chuẩn bị nói "Vậy tôi sẽ chọn vai cp với cô ấy".

Nhưng Bạch Hòa không để anh có cơ hội nói, cô nhanh chóng nói trước: "Cứ làm bài kiểm tra tính cách trước đi, xem kết quả thế nào, nói không chừng hai người có thể thành một đôi, như vậy tất cả đều sẽ vui vẻ.”

"Cũng đúng." Kỳ Lãng không quá quan tâm đến việc này.

Lý Huân nhìn Bạch Hòa, nhưng Bạch Hòa không nhìn cô ấy, lúc này cô cảm thấy rất bối rối!

Lần đầu tiên chủ động, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Sau đó, người chủ trì đã đưa các bản khảo sát khác nhau cho nam và nữ rồi nói lớn: "Chào mừng các bạn đến với kịch bản "Hồi Tỉnh Mộng Hạ", tôi là người chủ trì của trò chơi này, tiểu Mạnh. Bây giờ, mời mọi người tập trung cho bài kiểm tra đầu tiên của chúng ta.”

BGM của bài hát "Trời quang" nhẹ nhàng vang lên, như thể đưa họ trở lại cuộc sống cao trung vừa kết thúc.

Bạch Hòa nhận lấy tờ khảo sát của mình, cô đứng lên định lấy bút bi từ hộp bút, nhưng Kỳ Lãng lại cầm hai cây bút, thuận tay đưa cho cô một cây.

Bút đã được mở nắp.

"Cảm ơn.”

"Không cần khách khí.”

Ánh mắt của Lý Huân chuyển hướng sang họ, hành động nhỏ này cũng thu vào mắt cô ấy.

Trong diễn đàn trường, có một người nhận xét về Kỳ Lãng rằng anh có tính cách khá bừa bãi không kiềm chế.

Chẳng lẽ anh không nhận ra, mỗi khi cô gái bên cạnh nhìn anh, trong mắt đều có ánh sáng sao?

Là anh biết giả vờ không biết, hay là hoàn toàn không biết?

Nếu là trường hợp đầu tiên, thì anh thực sự rất tệ; nhưng nếu là trường hợp thứ hai... vậy anh không phải người tình trường lão luyện như những gì người ta hay nói.

Lý Huân tiếp tục quan sát anh, Bạch Hòa cân nhắc trả lời khảo sát, Ngôn Dịch liên tục nhìn về phía Bạch Hòa.

Ba người họ mỗi người một suy nghĩ, ba người còn lại là thật tâm đên chơi trò chơi.

Anh họ vừa làm khảo sát, và dùng điện thoại lướt mạng để tìm kiếm hướng dẫn chơi "Hồi Tỉnh Mộng Hạ": "Mẹ nó, toàn bộ chỉ có một cặp đôi thực sự, bốn người còn lại chỉ là phận thiếm cẩu thôi.”

"Phận thiếm cẩu là gì?" Bạch Hòa hỏi tò mò.

"Là... anh yêu cô, cô yêu anh ta, anh ta yêu cô ta kiểu đó... mọi người hiểu chứ, bốn người sẽ tạo thành một vòng tròn tình yêu.”

"Phụt." Tô Tiểu Kinh suýt nữa phun trà sữa vừa uống ra, "Cẩu huyết như vậy sao?”

Ngôn Dịch liếc mắt nhìn họ một cái: "Đừng tiết lộ nội dung.”

"Xin lỗi xin lỗi." Anh họ bất đắc dĩ để xuống điện thoại.

Kỳ Lãng nhíu mày nói: "Trò chơi thôi, tìm hướng dẫn trước là điều bình thường mà.”

Bạch Hòa tập trung trả lời các câu hỏi trên bản khảo sát -

1: Trong thời còn là học sinh, bạn đã từng thầm mến người khác chưa?

Cô nhìn sang chàng trai bên cạnh, không do dự chọn: Có.

2: Gặp một chàng trai bạn thích, bạn có sẵn lòng chủ động theo đuổi không?

Cô phân vân một lúc rồi điền: Không.

Cô không có can đảm, sợ thất bại, ngay cả bạn cũng không thể làm nữa.

3: Trong thời gian học cao trung, bạn thuộc loại học bà, học tra, hay chỉ là học sinh trung bình không nổi bật?

Cô điền: Trung bình không nổi bật.

4: Bạn có thanh mai trúc mã khác giới không?

Có.

5: Trong thời còn là học sinh, bạn đã từng làm điều gì cho người bạn thầm mến không?

Câu hỏi cuối cùng, trong đầu Bạch Hòa hiện lên hình ảnh cây lớn ở sau sân trường.