Bộ Ba Khó Đoán

Chương 29: Tôi và cậu ấy là một cặp

Quán game mật thất ở ngay trung tâm thương mại, Tô Tiểu Kinh đã đưa anh họ của mình tới.

"Bạch Hòa, cậu trang điểm đẹp quá!" Tô Tiểu Kinh vừa tới đã chú ý tới lớp trang điểm của Bạch Hòa.

Bạch Hòa cười: "Ngôn Dịch trang điểm cho tớ đó.”

"Trời ạ, đây là em trai thần tiên gì chứ, tớ cũng muốn! Anh Ngôn Dịch, cậu cũng làm em trai của tôi có được không." Cô nàng bắt đầu quấy rối thiếu niên lạnh lùng đứng bên cạnh Bạch Hòa.

Ngôn Dịch: "Vậy thì tôi là anh hay là em?”

"Cả hai đều phải! Tôi đều muốn!"

Bạch Hòa rót cho cô ấy một ly nước ngọt và đưa qua: "Cậu tham quá rồi đấy."

"Lại đây, giới thiệu mọt chút, đây mới chính là anh trai của tớ." Tô Tiểu Kinh kéo chàng trai bên cạnh tới, "Anh ấy ở vùng Đông Bắc, đang đi làm ăn ở khu chợ Bắc Lê, đúng lúc đi qua thành phố Nam Tương, cha mẹ tới bảo anh ấy ở nhà tớ vài ngày, bảo tớ mang anh ấy đi chơi cùng.”

"Xin chào mọi người, tôi là Bàng Nghị." Anh họ còn khá trẻ, cao 1m85, cơ bắp vạm vỡ, vẻ ngoài trung bình nhưng tính cách thật thà đáng tin cậy.

"Xin chào, em là Bạch Hòa, đây là em trai em, Ngôn Dịch.”

Anh họ cười nói: "Chị em à! Bảo sao trông hai người khá giống nhau!”

Ngôn Dịch ngồi bên cạnh Bạch Hòa, đang nghịch mấy lá bài bất ngờ hỏi: "Giống chỗ nào?”

"Ừm, ánh mắt có chút giống…”

Hai người đều là mắt một mí, Bạch Hòa có đôi mắt hồ ly đáng yêu, còn Ngôn Dịch lại có đôi mắt phượng lạnh lẽo.

Anh họ tiếp tục: "Môi cũng có một chút…”

Môi của Ngôn Dịch mỏng bạc, còn Bạch Hòa thì có đôi môi mọng như quả anh đào.

"À... còn…”

Anh họ có chút toát mồ hôi.

Một lá bài từ ngón tay của Ngôn Dịch bay ra, chính xác dừng trước mặt anh họ, cậu nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Chỉ là đùa thôi, đừng lo lắng, bọn em không phải chị em ruột.”

“À ra là vậy... khó trách…”

Bạch Hòa nhìn Ngôn Dịch một cái, phát hiện cậu hôm nay có vẻ như đang tỏ ra mạnh mẽ hơn bình thường.

Tâm trạng không được tốt sao.

“Họ không phải là anh em ruột đâu.” Tô Tiểu Kinh nhỏ giọng giải thích mối quan hệ giữa hai người cho anh họ, anh ta gật đầu liên tục.

Trên người Ngôn Dịch có một khí chất lạnh lẽo, tạo ra một cảm giác áp bách không diễn tả được.

Ban đầu Bạch Hòa còn nghĩ Kỳ Lãng và cô gái kia sẽ cùng tới, nhưng không ngờ, khi mở cửa, chỉ có cô gái kia xuất hiện.

Cô ấy mặc một bộ trang phục mùa hè rất thoải mái, áo ba lỗ màu đen kèm theo một chiếc quần jeans ngắn, cổ áo trang trí bằng ren nhỏ, trang điểm cũng rất hợp với trang phục, một trái tim màu đen được vẽ ở đuôi mắt.

“Xin chào mọi người.” Sau khi đi vào, cô ấy chào hỏi mọi người một cách nhiệt tình, “Có phải cùng chơi trò "Hồi Tỉnh Mộng Hạ" không? Tôi là bạn của Kỳ Lãng.”

“Đúng vậy, vào đi.” Tô Tiểu Kinh, người hướng ngoại điển hình chào đón cô ấy, “Woa, chị gái này đẹp quá.”

“Cảm ơn, mọi người cũng rất đẹp.”

“Tôi là Tô Tiểu Kinh, còn cậu tên là gì?”

“Tôi là Lý Huân.”

“Đây là Bạch Hòa, đây là em trai của cậu ấy, Ngôn Dịch, đây là anh trai của tôi, Bàng Nghị.” Tô Tiểu Kinh giới thiệu mọi người một cách nhiệt tình.

Bạch Hòa cười với cô ấy, Lý Huân cũng nghiêng đầu về phía cô.

Sau khi cô ấy đi vào, nhìn quanh một hồi thì phát hiền bàn có sáu chỗ ngồi, Bạch Hòa và Ngôn Dịch ngồi ở một bên, có một chỗ trống bên cạnh Bạch Hòa.

Tô Tiểu Kinh và anh trai của cô ấy ngồi ở một bên, cũng có một chỗ trống bên cạnh anh trai của cô ấy.

Hai chỗ trống duy nhất... lại tạo thành một góc xa nhất.

Cô ấy nhìn Bạch Hòa, khi ánh mắt của họ gặp nhau, Bạch Hòa ngay lập tức nhìn đi, giữa các cô gái không cần nhiều lời nói, một ánh mắt là hiểu hết.

Cô ấy đi thẳng tới ngồi bên cạnh anh họ, mang theo một hương thơm nhẹ nhàng, anh họ lập tức trở nên căng thẳng.

Có một cô gái xinh đẹp như vậy ngồi bên cạnh, một thẳng nam như anh họ đương nhiên sẽ khẩn trương, tay chân luống cuống.

“Hai người là anh em?” Cô ta nhìn Tô Tiểu Kinh và anh họ, sau đó lại nhìn Bạch Hòa và Ngôn Dịch, “Hai người là chị em... đều là thân thích, còn cùng nhau chơi kịch bản tình cảm?”

“Có liên quan gì không?” Bạch Hòa dũng cảm nói.

“Em gái, em đã từng chơi kịch bản tình cảm chưa?” Lý Huân dường như rất có kinh nghiệm.

Bạch Hòa lắc đầu.

"Cần phải yêu đương, thậm chí có tương tác thân mật, nếu cùng anh em ruột lập thành một nhóm không phải sẽ rất xấu hổ sao?"

Tô Tiểu Kinh vỗ nhẹ vào vai anh trai của mình, "Đối với tôi thì không sao, tôi và anh trai lúc đó sẽ coi nhau không tồn tại, haha.”

Bạch Hòa nhìn Ngôn Dịch, "Bọn tôi... cũng không sao.”

Cô và Ngôn Dịch thì sẽ không bao giờ cảm thấy ngượng ngùng.

Thấy mọi người đều đã đến gần hết, người chủ trì bước vào hỏi mọi người, "Tất cả mọi người trên xe này có quen biết nhau không?”

"Gần như quen biết." Anh họ nói, "Đều là bạn bè.”

"Vì là kịch bản tình cảm, để tránh ngượng ngùng, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có cặp đôi nào không?”

Lý Huân nhanh chóng giơ tay, "Có, tôi và cậu ấy là một cặp.”

Cô ấy chỉ vào chỗ trống bên cạnh Bạch Hòa.

"Ồ, vì trước khi chơi trò chơi cần phải điền một bảng khảo sát, sẽ giúp mọi người được phân vào vai phù hợp nhất, nếu chia tách cặp đôi, cô có để ý không?”

Lý Huân còn chưa nói gì, Ngôn Dịch bất ngờ lên tiếng, "Không để ý, hãy phân vai dựa trên tính cách ban đầu.”

Chủ trì nhìn Lý Huân, Lý Huân cũng là người có tính cách thẳng thắn, cô ấy liền nhanh chóng nói, "Nhưng tôi muốn được ghép cặp với bạn trai của mình! Làm sao bây giờ! Xin mọi người đó, mọi người nhẫn tâm chia rẽ chúng tôi sao?”

Tô Tiểu Kinh rùng mình.

Nghe giọng kìa, thật biết làm nũng, gu của Kỳ Lãng dạo này là thế này sao?

Anh họ thẳng thắn nói, "Tôi chỉ là người qua đường, đi theo em gái chơi, không có ý kiến gì.”

Chỉ còn lại Ngôn Dịch và Bạch Hòa, không ai đồng tình trước dáng vẻ làm nũng này của cô ấy.

Dưới bàn, Bạch Hòa nắm chặt váy của mình, Ngôn Dịch nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt lạnh lùng hướng về Lý Huân, "Tính cách của người chơi phải phù hợp với tính cách của vai, không thể vì để cô và cậu ta thành một cặp mà người khác chọn nhân vật không phù hợp với bản thân.”

Lý Huân từ đáy mắt của thiếu nhiên nhìn ra mùi thuốc súng.

Vé cũng đã trả, cô ấy chẳng khác nào tới chơi, một mình một mình một phe, đương nhiên không thể cướp vai người khác.

Nhưng cô ấy không muốn nhượng bộ, cô ấy đến đây hôm nay chỉ vì Kỳ Lãng, không thể dễ dàng nhượng bộ.

Chủ trì thấy tình hình hiện trường hơi ngượng ngùng, thì nuốt nước miếng, cứu vãn, "Vậy hay là... chờ người bạn kia của mọi người tới, hỏi ý của cậu ấy xem thế nào?"

"Được, Kỳ Lãng đến rồi thì hỏi một chút xem cậu ấy muốn ghép cặp với ai.”

Lý Huân ngồi xuống, ném chiếc điện thoại lên bàn, bày tỏ bản thân có chút khó chịu.