Đó là cái cây ước nguyện, nghe các anh chị trong trường nói, cây này khá linh nghiệm.
Trong tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, mỗi học sinh lớp 12 sẽ viết tên trường đại học mơ ước của mình, treo ẩn danh trên cây, chân thành cầu nguyện với cây đại thụ, mong muốn được vào trường bản thân mơ ước.
Chiều hôm đó, Bạch Hòa đã lật tung tất cả các lời ước treo cây, tìm được chữ của Kỳ Lãng.
Sau khi nhìn thấy trường đại học mơ ước của anh, cô cũng viết tên trường giống như anh, dùng dây đỏ buộc chặt ước nguyệny của mình và ước nguyện của anh lại với nhau.
Vì ước nguyện được viết ẩn danh, nên cho dù bị phát hiện cũng không sao.
Để đề phòng, Bạch Hòa thậm chí còn viết bằng tay trái, chữ viết lệch lạc, xiêu vẹo.
Chưa đầy mấy ngày đã bị phát hiện, một nam sinh chú ý đến chữ của Kỳ Lãng, sau đó truyền ra khắp nơi, nói có người viết giống hệt trường mà Kỳ Lãng muốn vào, thậm chí còn buộc chặt hai ước nguyện lại với nhau.
Các nữ sinh đều nói: "Thật tâm cơ."
"Ai làm thế, có chút quá đáng đó.”
"Không có can đảm tỏ tình trực diện, chỉ dám làm mấy chuyện nhỏ nhặt thế này.”
Bạch Hòa giả vờ đang thuộc lòng thơ cổ, nhưng tai cô đã bay tới Kỳ Lãng ở hàng sau, anh nhìn vào bức ảnh nam sinh chụp và chỉ nhận xét một cách lơ đãng:
"Chữ xấu quá.”
...
Bạch Hòa viết chuyện này lên bản khảo sát, Kỳ Lãng vô tình liếc qua tờ giấy của cô và kinh ngạc hỏi: "Cậu đang viết văn à?”
Cô viết một đoạn rất dài.
Bạch Hòa vội vàng che giấu tờ giấy của mình, không cho anh thấy.
Trong câu hỏi cuối cùng, Kỳ Lãng viết ngắn gọn, chỉ một dòng chữ vô cùng tự tin:
"Không có cơ hội để yêu thầm.”
Sau đó, người chủ trì thu thập bản khảo sát lại, sau khi đọc kỹ thì chia vai cho từng người.
Nhận được kịch bản của mình, Lý Huân hơi thất vọng giơ tay hỏi: "Tôi chỉ muốn biết, cặp đôi duy nhất trong kịch bản này là ai?”
"Chắc là... hai chúng tôi đấy." Anh họ yếu ớt giơ tay.
Cùng lúc đó, Tô Tiểu Kinh cũng nhăn mày, đẩy anh ta một cái: "Em vậy mà thực sự được ghép cặp với anh?”
Người chủ trì nhanh chóng giải thích: "Vì câu chuyện này có chút thanh xuân đau đơn, nên cặp đôi duy nhất với kết thúc hạnh phúc là hai người oan gia có tính cách kiểu như có thể điều tiết bầu không khi, theo bản khảo sát, tính cách của hai người rất phù hợp nên hai vai này được giao cho các bạn.”
"Không có gì không có gì." Tô Tiểu Kinh nhận ra người chủ trì hơi căng thẳng, đoán người này là người mới làm chủ trì nên an ủi, "Tôi cũng không muốn tham gia vào vòng tròn tình yêu của họ, haha, như vậy khá tốt.”
Bạch Hòa mở kịch bản của mình.
Cô nhận được một kịch bản về một cô gái thầm mến đáng thương, trên con đường trưởng thành của tuổi trẻ, là một học sinh bình thường, cực kỳ ngưỡng mộ thanh xuân nổi bật của người khác, cô thông minh, có một chút tính toán, nhưng tốt bụng, nhẹ nhàng với người khác.
Cô thích thanh mai chúc mã của mình - Kỳ Lãng, một giáo bá kiêu ngại phóng túng.
Anh là giáo thảo của trường, gia cảnh giàu có lại học giỏi, có rất nhiều cô gái thích anh
Nhưng người Kỳ Lãng thích lại là Lý Huân.
Lý Huân nhà nghèo, làm thêm cật lực để kiếm tiền, tính cách của cô ấy thuộc loại hướng ngoại, làm thêm ở quán ba, thường xuyên bị người ta trêu chọc, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ là một trái tim yếu đuối.
Cô ấy rất xinh đẹp, khi Kỳ Lãng lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã bị thu hút sâu sắc, mê đến không chịu được, vì cô ấy vung tiền như rác.
Nhưng Lý Huân ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho anh.
Kỳ Lãng nhờ Bạch Hòa, thanh mai của mình giúp đỡ, nhờ cô trở thành bạn tốt của Lý Huân, nghe ngóng sở thích của Lý Huân để anh theo đuổi cô gái này dễ dàng hơn.
Bạch Hòa giấu kín tình cảm của mình, không ngừng giúp đỡ anh, cuối cùng thực sự trở thành bạn thân của Lý Huân.
Có một lần, Lý Huân say rượu và vài nam sinh lưu manh đùa giỡn, Bạch Hòa thông minh và nhanh nhạy đã giúp Lý Huân thoát khỏi đám người này, hai người hoàn toàn hiểu nhau và trở thành hai người bạn tốt nhất.
Bạch Hòa cũng biết, Lý Huân thích một người khác... đó là thiếu niên rót rượu ở quán bar, Ngôn Dịch.
Ngôn Dịch có tính cách lặng lẽ ít nói, là kiểu người ít lời, sống trong thế giới phồn hoa choáng ngợp, trên người cậu mang theo một chút cảm giác sa sút, thu hút phái nữ.
Nhưng thực tế, cậu không bao giờ làm quen với những cô gái ở quán bar, nghiêm túc quản lý cuộc sống của mình, cố gắng kiếm tiền, khao khát được vào đại học, trong nhà không có điều kiện nên cậu phải làm việc từ rất sớm, thường xuyên dự thính tại Nam Việt nhất trung.
Phú nhị đại Kỳ Lãng mua cho Lý Huân rất nhiều túi xách giày dép xa xỉ, nhưng Lý Huân đã bán hết qua mạng để đổi lấy tiền mặt, dùng số tiền đó đi bar và mua rượu cho Ngôn Dịch, hy vọng cậu kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng Ngôn Dịch lại rất lạnh nhạt với Lý Huân, người mà cậu thích... là nữ sinh cao trung thanh thuần mặc váy trắng buộc tóc đuôi ngựa, Bạch Hòa.
Cậu biết mình không xứng với cô, cũng biết cô đã có người mà cô thích, vì vậy cậu chôn sâu tình cảm này vào trong lòng, chỉ khi dự thính mới dám trộm nhìn cô.
Cô như một tia sáng trong tuổi trẻ u ám của cậu, chỉ dám nhìn từ xa, không dám tiếp cận...
Chỉ cần nhìn một cái, cậu đã hài lòng.
"Má ơi! Đúng là vòng tròn tình yêu.”
"Thanh xuân tàn khóc, đáng thương quá! Haha.”
Tô Tiểu Kinh và anh họ không còn hứng thú với kịch bản tình yêu của mình nữa, toàn bộ thời gian chỉ xem bốn người Bạch Hòa và câu chuyện tình yêu đầy sóng gió và đau khổ của tuổi trẻ.
Trong quá trình, có một trò chơi tương tác nhỏ.
Mỗi người chơi viết xuống mong ước của mình sau lưng người mà họ thích, nếu đoán đúng mong ước, họ sẽ nhận được thẻ bổ sung.
Cặp đôi đầu tiên là Lý Huân và Kỳ Lãng.
Lý Huân mặc áo ba lỗ, vốn nghĩ rằng với tính cách không chút câu nệ của anh chàng này, anh chắc chắn sẽ đè lên làn da trần của cô ấy để viết chữ.
Nhưng không ngờ, Kỳ Lãng vậy mà vô cùng lịch sự, chỉ viết vài chữ qua áo của cô ấy, không có hành động vượt quá giới hạn nào.
Điều này khiến ấn tượng của Lý Huân về anh lập tức tăng thêm một vài điểm.
Tuy nhiên, nguyện vọng mà anh viết lại có chút đáng đánh -
Xuống lầu giúp tôi mua bao thuốc.”
Lý Huân tức giận nói: "Ai muốn giúp cậu mua thuốc lá chứ, đáng ghét, tôi không đi đâu.”
Kỳ Lãng cười cười, không ép buộc.
Sau đó, Bạch Hòa viết sau lưng của Kỳ Lãng, cô cảm thấy rất khẩn trương, cả người run lên...
Kỳ Lãng quay đầu nói: "Không sao, Hoa Ly Nhỏ viết cái gì cũng được, anh Kỳ Lãng đều đồng ý với cậu.”
Anh họ xen vào nói: "Bảo cậu ta đi ăn phân!”
Tô Tiểu Kinh giận dữ đập vào đầu anh họ: "Có thể đừng phá hỏng bầu không khí không!”
Nguyện vọng mà Bạch Hòa viết xuống, là tâm nguyện mà nhân vật đã nhắc tới -
"Muốn học chung một trường đại học với anh.”
Mặc dù, mặc dù điều này có lẽ không phải là nguyện vọng của Bạch Hòa.
Nhưng trong trò chơi, thật giả lẫn lộn, không ai suy nghĩ nhiều.
Kỳ Lãng cũng đoán được nguyện vọng của cô từ những nét chữ, anh biết Hoa Ly Nhỏ làm cái gì cũng nghiêm túc, thậm chí cả việc chơi kịch bản cũng vậy, anh quay đầu xoa nhẹ đầu cô, vui vẻ nói: "Được, anh trai đáp ứng cậu, cùng học một trường đại học.”
Anh cười gọi tên cô trong kịch bản -
"Hạ Mộng.”
Bạch Hòa đỏ mặt: "Nguyện vọng không thể nói ra được.”
"Ồ, không được nói sao?”
Người chủ trì lắc đầu: "Phải giữ bí mật.”
"Được, là tôi sai, chấp nhận chịu phạt." Anh ném thẻ bổ sung trong tay đi.
Tiếp theo, đến lượt Ngôn Dịch viết sau lưng Bạch Hòa.
Sau khi viết xong, Bạch Hòa nhìn cậu một cách ngạc nhiên.
Cậu cong môi, cùng cô không nói mà hiểu.
"Cậu viết gì thế?" Tô Tiểu Kinh không nhịn được hỏi, "Có thể nói không, tôi tò mò quá.”
Ngôn Dịch: "Không được, phải tôn trọng quy tắc của trò chơi.”
Sau khi mỗi người ngồi xuống, thậm chí cả Kỳ Lãng cũng không thể kiềm chế được và đến gần cô, tò mò hỏi: "Ngôn Dịch viết gì vậy?”
"Không nói cho cậu biết.”
"Nói nhỏ với tôi đi, sẽ không ai biết đâu.”
"Thực ra... tôi cũng không chắc lắm, không quá chắc chắn.”
"Là không chắc hay không muốn nói?”
Bạch Hòa cười nhẹ, đẩy đầu anh ra: "Không muốn nói.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Ngôn Dịch.
Cảm xúc được đè đén trong mắt thiếu niên khiến cô cảm thấy... cậu chơi trò chơi thật sự rấ nhập tâm, rất nghiêm túc, như thể thực sự đang âm thầm yêu cô vậy.
Gặp một người chơi như vậy, trải nghiệm thật sự tuyệt vời.
Thực ra Bạch Hòa đã đoán được những gì Ngôn Dịch đã viết sau lưng cô, mỗi nét chữ đều nhẹ nhàng, vừa nhẹ nhàng vừa tập trung -
"Có thể giống như cách cậu thích anh ấy, thích tớ một phút thôi có được không.”