Kỳ Lãng không nhúc nhích, khóe miệng mang theo nụ cười thong dong, "Cậu có tư cách tự tin, nhưng về mặt cảm xúc, sự mới mẻ còn do nội tâm hợp hay không hợp.”
"Lần đầu tiên tôi nghe thấy cách nói như vậy, cậu đẹp trai như vậy, chẳng lẽ không nên chỉ chú ý tới bên ngoài sao? Còn cần xem xét nội tâm?”
"Vẻ ngoài có thể khơi gợi tính dục của con người." Kỳ Lãng nói thẳng, "Nhưng tính dục này, nói thế nào nhỉ, thực ra rất nông cạn, tôi hy vọng có thể tìm được một tâm hồn phù hợp trong cuộc sống có điểm chung, ngầm hiểu lẫn nhau, cảm giác đó mới thoải mái nhất.”
"Oa, lần đầu tiên tôi nghe một chàng trai nói, làʍ t̠ìиɦ không có ý nghĩa, cũng lần đầu tiên gặp được."
Kỳ Lãng nhún vai, "Không phải là không có ý nghĩa, chỉ là không quá có ý nghĩa thôi, cậu xem, cậu còn chẳng hiểu ý tôi.”
"Giống như một câu đố vậy, quả thật tôi nghe không hiểu, tôi thực sự không thông minh như cậu, học kém, nhưng dù sao tôi vẫn thấy cậu rất đẹp trai, muốn hẹn hò với cậu, thậm chí là..." Cô gái thì thầm, nhìn vào tai anh, "...muốn ngủ với cậu.”
Lời tuyên bố trực tiếp và táo bạo này không làm thay đổi biểu cảm trên mặt của Kỳ Lãng, anh lạnh lùng nói: "Có rất nhiều người phụ nữ muốn ngủ với tôi, nhưng tôi không muốn ngủ với ai cả.”
"Không phải chứ, không phải chứ không phải chứ." Cô gái trợn mắt nói, "Cậu chưa từng ngủ với cô gái nào sao?”
Kỳ Lãng nhún vai, cảm thấy không thấy có gì để xấu hổ, đương nhiên cũng không có gì đáng để tự hào: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn tìm một người hợp với mình.”
"Vậy những cô bạn gái cũ của cậu...”
"Là thật sự nghiêm túc, cũng cố gắng tìm hiểu nội tâm của họ, nhưng đáng tiếc là không ai hợp ý tôi, có những người thậm chí còn không thoải mái bằng một cô bạn tôi chơi cùng.”
Từ cuộc trò chuyện với anh, cô gái dần nhận ra rằng, người này thực sự nghiêm túc với tình cảm, không phải là loại người chỉ biết chơi bời.
Muốn "chiếm" được anh, chỉ bằng vẻ ngoài... là rất khó.
Đừng nhìn vào các bạn gái xinh đẹp của anh, điều anh thực sự muốn là một "soulmate", bạn đồng hành tâm hồn.
Tìm được một người như vậy, khó hơn cả trúng số xổ số.
Nhưng cô gái không muốn từ bỏ: "Không sao cả, cứ thử xem, có thể chúng ta sẽ hợp nhau thì sao.”
Đối với Kỳ Lãng, cô gái hôm nay có vẻ như nhất định phải "chiếm được", cô ấy thích một chàng trai có mục tiêu như vậy, không giống những người xung quanh cô ấy,người nào cũng chỉ muốn ngủ với cô ấy.
Ánh mắt đen nháy của Kỳ Lãng nhìn xuyên khuôn mặt của cô ấy, "Tôi với cậu không thân.”
Anh quay lưng vào biệt thự, cô gái cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn muốn tiếp tục cố gắng.
Trước khi vào nhà, Kỳ Lãng mới nhẹ nhàng nói, "Hợp hay không hợp, cứ tiếp xúc thêm rồi biết.”
...
Bạch Hòa rời khỏi thang máy, đứng một mình trong hành lang trước cửa thật lâu, cô không nghe được hết những gì họ nói, nhưng câu cuối cùng cô nghe được, Kỳ Lãng đồng ý thử tìm hiểu cô gái kia.
Túi thuốc trong lòng cô, trong sự tĩnh lặng của bóng tối, túi nhựa phát ra tiếng lạch cạch, giống như trái tim lẻ loi của cô.
Không có ảo tưởng thì sẽ không có thất vọng, càng không đau lòng, suốt thời gian qua cô không phải đều như vậy sao?
Như một người bạn, cô thậm chí còn có thể chơi cùng anh.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, có một hạt giống nảy mầm trong tâm trí cô, cô đối với anh bắt đầu có chờ mong.
Cho nên giờ đây đôi mắt cay xót, cổ họng nghẹn lại, mỗi phần trên cơ thể đều khó chịu, thậm chí thở cũng mang theo sự đau đớn nhẹ nhàng.
Cô vĩnh viên không thể giống cô gái kia, bày tỏ tình yêu một cách táo bạo và nồng nhiệt.
Nếu có thể, nếu cô có can đảm nói ra... có lẽ... có lẽ...
Không, cô đang mơ mộng cái gì chứ.
Hoàn toàn không thể nói ra, tình cảm nặng nề như vậy, tình yêu sâu kín trong lòng suốt nhiều năm, làm sao có thể nói ra một cách nhẹ nhàng được.
Vậy nên... là do cô không được, cô không đủ tốt...
Cô gái bình thường như cô, cũng không sáng sủa, chỉ có thể chơi game trên điện thoại.
Đột nhiên, cánh cửa rỉ sắt mở ra, một tia sáng màu vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt hoảng sợ của Bạch Hòa, làm cô không kịp phản ứng, cảm thấy bối rối...
Cô nhanh chóng dùng cùi chỏ để che mắt, chắn lại tia sáng đó.
"Tớ... tớ không sao." Đối diện với Ngôn Dịch, cô che đậy, "Chỉ... trượt chân một cái thôi.”
Ngôn Dịch ở bên cửa sổ nhìn thấy cô gái kia rời đi, cũng nhìn thấy cô thất hồn lạc phách quay trở lại, cậu đều nhìn thấy hết.
Thiếu niên đi tới, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay của cô, Bạch Hòa cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng.
Cậu đau đến gần như không thể thở, ôm cô vào lòng, cô gái nhỏ không thể kiềm chế được nữa, ôm chặt lấy Ngôn Dịch, ngẹn ngào bật khóc.
"Cậu ta không nhìn thấy cậu, nhưng trong mắt trong tim của tớ... đều chỉ có cậu.”
Câu nói đó hiện lên trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn không thể nói ra.
"Nếu... nếu vừa rồi tớ đi nhanh hơn một chút, hơn một chút nữa, tới đó trước cô gái đó, có phải họ sẽ không ở bên nhau không, do tớ chậm, tớ mãi mãi chậm một bước, không bắt kịp cậu ấy.”
"A Dịch, tim tớ đau quá.”
Ngôn Dịch ôm cô, nhắm chặt mắt, cố kìm nén cho giọng bớt run: "Chỉ muốn cậu ta? Chỉ cần cậu ta thôi sao?”
"Cậu biết mà... từ nhỏ tớ đã thích cậu ấy, chỉ thích cậu ấy.”
Trái tim Ngôn Dịch vỡ nát, như có một con dao cùn cắt vào thịt, từng vết cắt đều rỉ máu.
"Được, tớ giúp cậu." Giọng nói khàn khàn của cậu nhỏ tới mức gần như không thể nghe được.
Bạch Hòa nâng đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía cậu.
Cậu che giấu sự tan nát trong lòng, nầng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đầu ngón tay có vết chai nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.
Cô muốn cái gì cậu đều sẽ cho.
Cô muốn gϊếŧ người, cậu sẽ giúp cô chôn xác; cô muốn chết, cậu sẽ tự vẫn cùng cô; người đàn ông cô muốn, cậu sẽ dùng hết thủ đoạn giúp cô giành...
Ngôn Dịch từ lâu đã trở thành tù nhân, mà cô là chủ nhân của cậu.
----------------
Editor có lời muốn nói: edit tới đây mình thấy đau lòng quá, thương một Kỳ Lãng vô tâm không hiểu tình yêu, thương một Bạch Hòa thích một người đến tự ti, mà thương nhất là Ngôn Dịch coi một người là cả thế giới. Thực ra trước đó mình không thích nhân vật Ngôn Dịch lắm vì cảm thấy cậu khá u ám và bị ám ảnh bởi Bạch Hòa, kiểu người như thế rất đáng sợ. Nhưng mà sau chương này mình lại có một cách nhìn khác về Ngôn Dịch, anyway mọi người đều sẽ có hạnh phúc của riêng mình, chưa edit tới khúc sau nên thực sự chưa biết nam chính là ai nhưng mình tin là cả 3 người đều sẽ tìm được hạnh phúc riêng.
.