Bộ Ba Khó Đoán

Chương 27: Chơi mật thất bản tình cảm

Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng len lỏi lên cơ thể, ấm áp dễ chịu, Bạch Hòa nhệp nhẹp mở mắt mơ màng.

Cô bật mình ngồi dậy, lấy cái gương nhỏ trên bàn để nhìn chính mình.

Đôi mắt vốn đã không quá to nay đã sưng như con thằn lằn.

Nghĩ đến cơn khóc lớn trong đêm qua, dường như toàn bộ đau đớn ấm ức nặng nề trong lòng nhiều năm đã được trút bỏ.

Sau khi trút bỏ xong, Bạch Hòa không còn buồn nữa, chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

Xấu hổ quá đi thôi!

Hôm qua cô khóc vô cùng chật vật, toàn bộ nước mắt và nước mũi đều cọ lên người Ngôn Dịch.

Trước đây cô chưa từng nói với bất kỳ việc mình thích Kỳ Lãng, kể cả với Ngôn Dịch, bí mạt thầm kín được cô cẩn thận giấu đi bỗng nhiên bị mọi người đều biết, Tô Tiểu Kinh biết, Ngôn Dịch biết...

Chỉ có là Kỳ Lãng không biết.

Khi Ngôn Dịch đang đọc sách nghe thấy tiếng động bên cạnh thì gõ nhẹ cửa: "Dậy rồi sao?”

Bạch Hòa nhanh chóng nằm xuống, dùng gối che đầu.

Lúc này cô chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ngôn Dịch mang theo khăn ướt đi vào phòng, ngồi xuống bên giường nhỏ, cố gắng lật cô lại.

Bạch Hòa dùng cánh tay che mắt: "A Dịch cậu đi ra ngoài trước đi!”

"Còn xấu hổ với tớ nữa sao."

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng ấm áp, luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Bạch Hòa ngồi dậy, Ngôn Dịch dùng khăn lạnh để làm mát mắt cô.

"Tớ có xấu không?" Cô lo lắng hỏi.

"Không đâu." Ngôn Dịch nhẹ nhàng nói, "Cậu như thế nào đều đẹp.”

Lời của cậu Bạch Hòa không thể nào tin được, cậu em trai này chưa từng nói bất kỳ cái gì không tốt về cô, luôn đánh giá dựa trên mức độ cảm xúc.

Cô nhận lấy khăn làm mát mắt, Ngôn Dịch lấy thùng rác, dọn dẹp giấy lai quanh giường: "Còn đau lòng không?”

"Không sao." Bạch Hòa nói, "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng, tớ đã quen rồi.”

Ngôn Dịch suy nghĩ một chút, nói: "Đợi láy nữa gọi một nhóm, mời cậu ta đi chơi trò mật thất, tớ biết một kịch bản tình cảm gần đây rất nổi, trên mạng rất nhiều người đều không thoát ra được.”

"Hả?" Bạch Hòa nhìn chăm chăm vào cậu, "Vậy thì...”

"Lập đội với cậu ta, thử một lần xem sao.”

“Cậu sao lại?” Bạch Hòa cảm thấy lạ lùng với sự thay đổi bất thường của Ngôn Dịch.

"Quên rồi sao, hôm qua tớ đã nói, sẽ giúp cậu."

"Không không không, không không không." Bạch Hòa ngay lập tức cảm thấy bối rối, hai má cũng đỏ lên, "Cậu ấy đang tiếp xúc với các cô gái khác, chúng ta đừng chen vào, chờ cậu ta chia tay rồi nói, ngàn vạn lần đừng..."

Ngôn Dịch biết, mỗi lần nhắc tới tình cảm với Kỳ Lãng, Bạch Hòa sẽ tự động lựa chọn trốn tránh.

Dù có cố gắng tiếp cận, cô cũng rất thận trọng.

"Cậu không phải nói Kỳ Lãng chỉ nói muốn tiếp xúc thử thôi sao, chưa xác định quan hệ." Ngôn Dịch rất hiểu người bạn từ nhỏ này của mình, "Nếu thực sự là người cậu ta thích, Kỳ Lãng sẽ tự chủ động theo đuổi, nếu cậu ta không ngay lập tức xác định quan hệ, điều đó có nghĩa là cô gái đó không khiến cậu ta đặc biệt quan tâm.”

Nghe cậu nói như vậy, Bạch Hòa nhớ lại tình hình đêm qua, có vẻ... cũng đúng.

Bạn gái trước của anh, hoa khôi của Nhị Trung cách vách, hai người mới quen không đến vài ngày đã yêu đương, không tồn tại cái gọi là thử tiếp xúc gì cả, thái độ theo đuổi của Kỳ Lãng đối với người mình thích luôn rất quyết đoán.

Anh và hoa khôi Nhị Trung hẹn hò hơn nửa năm, đó là mối quan hệ kéo dài nhất.

Nếu như vậy, có vẻ như anh cũng không đặc biệt thích cô gái kia, chỉ là đang trong thời gian nhàm chán mà thôi.

Bạch Hòa nhẹ nhõm một dài một hơi.

"Vậy... cậu muốn làm gì?" Bạch Hòa tò mò nhìn Ngôn Dịch.

Ngôn Dịch trực tiếp nói: "Chia rẽ họ, rất dễ dàng.”

"Hả, cái này không tốt lắm thì phải.”

"Trong chuyện này không tồn tại việc nhường nhịn, cậu phải cạnh tranh mới có cơ hội, không tranh thì không có gì cả.”

Thực ra, Bạch Hòa không muốn cạnh tranh.

Cô biết mình không tranh nổ với người khác, cô chỉ muốn... thứ tình yêu dù không cần tranh giành cũng có thể ở bên nhau.

Nhưng điều đó là không thể, cô không phải là cô gái vô cùng xinh đẹp.

Mà Kỳ Lãng, là người cô muốn.

Bạch Hòa suy nghĩ một lúc, cuối cùng như quyết định, cô gật đầu: "Được, tớ sẽ thử xem.”

Sau đó, Ngôn Dịch gọi điện cho Kỳ Lãng: "Dậy chưa?”

Trong điện thoại, giọng điệu uể oải của thiếu niên gầm lên: "Bình thường khi nghỉ tôi sẽ ngủ thẳng tới buổi chiều.”

“Vậy nên, cút!” Kỳ Lãng nói xong là muốn cúp điện thoại của Ngôn Dịch, nhưng Ngôn Dịch gọi anh lại: “Đừng ngủ nữa, dậy sửa soạn một chút, 1 giờ chiều đi chơi trốn khỏi mật thất, thiếu người.”

Kỳ Lãng nhắm mắt, miễn cưỡng hỏi: “Kịch bản gì?”

“Kịch bản tình cảm.”

“Nhạt nhẽo, trinh thám thì tôi đi.”

Ngôn Dịch kiên trì: “Trò logic chơi không nổi, chơi tình cảm đi, không đi thì thôi.”

“Giả vờ cái gì chứ học sinh khối tự nhiên.” Kỳ Lãng cuối cùng cũng tỉnh ngủ, “Lần trước chơi kịch bản trinh thám 6 giờ, chưa đến ba giờ cậu đã phát hiện ra thủ phạm, thậm chí cả người chủ trì cũng không thể đánh bại cậu, là cậu không chơi nổi hay chị của cậu không chơi nổi.”

Lần đó... thực sự là vì cậuh cảm thấy Bạch Hòa quá nhàm chán, không có cảm giác tham gia nên cậu vội vàng kết thúc trò chơi, từ đó cậu không bao giờ đưa cô đi chơi kịch bản trinh thám nữa.

“Đừng nói nhiều, kịch bản tình cảm, muốn chơi thì chơi, không muốn thì thôi.” Kỳ Lãng nói.

Kỳ Lãng hỏi: “Đủ người chưa?”

“Bản 6 người, phía tôi có 4 người, Tô Tiểu Kinh và anh trai của cậu ấy, Bạch Hòa và tôi, cậu mang thêm một cô gái nữa là đủ người.”

“Được, nể mặt Hoa Ly Nhỏ đó.”