Bộ Ba Khó Đoán

Chương 25: Kéo dài sự mới mẻ đến vô hạn

Ngôn Dịch nhún vai: "Có lẽ trên mạng có.”

Bạch Hòa nhanh chóng lục điện thoại, sau khi tìm kiếm trên các sàn thương mại điện tử, cô phát hiện những mô hình chính hãng giống như vậy đều cần hơn một nghìn.

Rõ ràng, những gì bán tại triển lãm hôm nay là hàng nhái cao cấp.

"Bỏ đi bỏ đi." Bạch Hòa thở dài, "Không mua nổi, những mô hình chính hãng, đều là những thứ tớ không nên trèo cao.”

Ngôn Dịch nhìn vào giá rồi nói: "Nói sau đi, dù sao cậu cũng không lựa chọn được.”

"Cũng đúng, tương lai còn dài, chờ tớ tự kiếm được tiền để mua, có kinh nghiệm, biết mình muốn cái gì thì sẽ không phân vân nữa, có thể kiên định chọn một trong hai.”

"Nói đúng." Ngôn Dịch dùng sức gật đầu.

"Cũng có thể đến lúc đó tớ không thích cả hai nữa, gặp trò chơi tình yêu thú vị hơn, thì sẽ đổi sang chồng khác thôi."

"......”

"Cậu có thể chung tình một chút được không.”

Bạch Hòa cười khẽ với cậu, vung tay ra vẻ phong lưu, tự biết nói: "Tớ chính là một người phụ nữ phong lưu đa tình như vậy đó, phải làm sao đây.”

Ngôn Dịch đuổi theo cô, vòng cánh tay hữu lực qua vai cô, kiềm chế cô: "Đến lúc đó, sẽ biết.”

"Đến lúc đó, cậu sẽ biết... tớ sẽ làm gì."

Một gióng nói âm u trầm thấp vang lên ở trong lòng cậu.

Hai chị em đi đến cửa tiểu khu, Bạch Hòa đột nhiên nói với Ngôn Dịch: "Tớ muốn đến nhà Kỳ Lãng xem, không quá an tâm, hôm nay cậu ấy đã bị đánh nhiều như vậy, tớ muốn xem vết thương của cậu ấy thế nào.”

Ngôn Dịch nói: "Đi thôi, tớ đi cùng cậu.”

Bạch Hòa suy nghĩ một chút, do dự nói: "Hay là, cậu về trước có được không?”

Ngôn Dịch nhìn cô một cái, thấy ánh mắt trốn tránh của cô, liền biết tâm tư nhỏ nhặt của cô.

"Tớ... không thể đi sao?" Cậu cố ý hỏi.

"Ừm... không phải là không thể...”

"Vậy thì đi thôi.”

"Ngôn Dịch!" Cô hơi lắc cánh tay rắn chắc của cậu, làm nũng nói, "Để tớ đi một mình được không?”

Ngôn Dịch kiên quyết: "Giờ đã khá muộn.”

"Chưa muộn lắm, mới hơn chín giờ, tớ chỉ muốn đi thăm cậu ấy, muộn hay không không quan trọng, bọn tớ là bạn tốt mà.”

Ngôn Dịch nhin ra Bạch Hòa thực sự chỉ muốn đi một mình, cậu không muốn làm cô buồn, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nhượng bộ: "Trước mười giờ về nhà, nếu không tớ sẽ đến gõ cửa.”

"Không thành vấn đề!”

Bạch Hòa đưa Ngôn Dịch về trước tòa chung cư, sau đó như một con chim thoát khỏi lòng, chạy chân sáo hướng về phía biệt thự của nhà họ Kỳ, đi được một nửa cô mới nhớ ra mình chưa mua thuốc.

Theo tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ thấy phiền phức và không tự đi mua thuốc.

Nghĩ đến điều này, Bạch Hòa quay lại cửa lớn tiểu khu, tới hiệu thuốc đối diện mua cao hổ Vân Nam và một số thuốc mỡ chống viêm, và mua một tệp băng urgo.

Nghĩ đến anh hôm nay đã ôm cô trong lòng, Bạch Hòa cảm nhận được sự nóng bỏng của cơ thể anh, điều này khiến má cô nóng bừng lên.

Anh làm như vậy rất tự nhiên, giống như bảo vệ cô... là xuất phát từ bản năng.

Chỉ là vì mối quan hệ bạn bè sao? Mặc dù anh đối xử rất tốt với bạn bè nhưng...

Anh có cảm giác gì đó vượt quá mối quan hệ bạn bè với cô không?

Anh còn nói giỡn với mẹ cô về việc kính trà... còn gọi cha mẹ cô là cha mẹ.

Nếu thực sự không có cảm giác gì, anh sẽ không gọi loạn như vậy đúng không.

Anh cũng có chút cảm tình với cô phải không?

Bạch Hòa càng nghĩ má càng đỏ bừng hơn, cô đứng bên lề con đường nhỏ, nhìn khôn được dùng hai tay che kín mặt.

Xong rồi, nếu tiếp tục như thế này, Bạch Hòa sẽ không dám đi tìm anh nữa.

Cô đứng bên đường hít một hơi thật sau, làm dịu tâm trạng, giống như mọi khi, tự nhiên đi tìm anh, bôi thuốc cho anh, coi như là trả ơn cho việc anh bảo vệ cô.

Ừm, điều này rất bình thường!

Khi trái tim Bạch Hòa đã bình tĩnh hơn một chút, cô bước về phía biệt thự, nhưng khi tới gần, cô phát hiện có hai người đang đứng ở cổng biệt thự nhà Kỳ Lãng.

Cô ngay lập tức nhảy như mèo trốn sau gốc cây dừa, đứng trong bóng râm của cây, nhìn về phía đó.

Cô gái kia có mái tóc đen dài bóng bẩy, đi giày cao gót, thân hình nóng bỏng cao ráo, có vẻ cao tới ngực Kỳ Lãng.

Cô gái đưa một túi đồ gì đó cho Kỳ Lãng.

Kỳ Lãng đứng ở bậc cầu thang bên ngoài biệt thự, gió đêm thổi nhẹ tóc ngắn của anh, ánh trăng chiếu sáng vào gương mặt đẹp trai, sườn mặt sắc nét, anh đang cười nói với cô ấy.

Bạch Hòa có thể nghe thấy tiếng cười duyên dáng của cô gái.

Cô nhận ra cô ấy, là cô gái ở triển lãm mâng hôm nay, cô ấy đã kết bạn weixin với Kỳ Lãng.

Bạch Hòa trốn vào bóng tối thêm một chút.

Khi Kỳ Lãng đang đùa giỡn với các cô gái xinh đẹp khác, cô giống như đã không nhận ra anh, anh trở nên xa lạ và xa cách, không còn là bạn thân từ nhỏ đến lớn của cô nữa.

Trong đáy lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ không rõ nguyên nhân.

Xung quanh im lặng, chỉ có tiếng ve hè mùa, cô nghe thấy cô gái đó với anh: "Thấy cậu bị thương, không phải tôi cố ý mua thuốc mang đến cho cậu sao.”

"Cảm ơn, tay tôi vẫn còn đau.”

"Không sao chứ?”

"Vẫn ổn.”

"Ừm, cậu có bạn gái không?”

Khi nghe câu hỏi đó, đôi mắt đào hoa của Kỳ Lãng hơi híp lại: "Vừa mới chia tay.”

"Vậy tốt quá, cậu thấy tôi thế nào?"

Bạch Hòa cảm thấy tim mình đập thình thịch, cô trốn sau cây lén nhìn, trên khuôn mặt của cô gái không có chút vẻ thẹn thùng nào.

Cô ấy trông... có vẻ là một cô gái rất hướng ngoại lạc quan, cũng đủ dũng cảm, khi gặp người mình thích cô ấy sẽ chủ động.

Là cô gái hoàn toàn khác biệt với Bạch Hòa, trời mời biết cô có bao nhiêu ghen tị với cô gái như vậy.

"Tôi đã từng xem video của cậu." Cô gái tiếp tục, "Cậu rất đẹp trai, có nhiều fan nữ, tôi đã đợi cậu chia tay từ lâu, hôm nay có thể gặp được là chúng ta có duyên, cậu sẽ không từ chối đấy chứ.”

Kỳ Lãng cười nhẹ, "Cậu khá thẳng thắn nhỉ.”

Nụ cười này khiến trái tim của cô gái rung lên, cô gái nhìn anh chăm chú, sự hứng thú trong đôi mắt cô ấy gần như điên cuồng: "Đồng ý với tôi, đồng ý đi! Đồng ý đi mà!”

Cô ấy thậm chí còn làm nũng kéo tay áo anh.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Kỳ Lãng rút tay ra.

"Bằng tuổi cậu, vừa mới tốt nghiệp." Cô gái sảng khoái nói, "Nhưng nói trước, tôi thi không tốt, có thể chỉ vào trường cao đẳng hoặc mấy trường đại học hạng ba, nhưng tôi sẽ học ở trường cùng thành phối với cậu, sẽ không yêu xa, thế có được không?”

Kỳ Lãng dường như cũng không phản đối điều này, anh tựa vào bức tường đá lạnh bên cửa ra, tùy ý nói, "Vậy tôi cũng nói trước, tôi là người, cảm giác mới sẽ qua đi nhanh chóng, không chắc là sẽ chịu được tới lúc có điểm.”

"Tôi tin chắc." Cô gái tiến gần anh, gần như sát vào tai anh, nhè nhẹ nói, "Tôi sẽ... kéo dài sự mới mẻ của cậu đến vô hạn.”