Quán Hâm Thành nằm ở ngã tư đường vào phố mỹ thực, kinh doanh vô cùng phát đạt, mới tám giờ tối, trong quán đã chật ních người, không một chỗ trống.
Bạch Hâm Thành làm cơm chiên Dương Châu cho ba đứa nhỏ, Bạch Hòa ở sau lưng cha, liên tiếp cầu xin mẹ đừng kể chuyện chiều nay đã vào đồn cảnh sát cho cha biết.
Cha cô nóng tính hơn mẹ cô nhiều, nếu ông biết Bạch Hòa đã vào đồn cảnh sát vì đánh nhau, cả kỳ nghỉ hè này cô đừng mong được chơi vui vẻ.
Bạch Hâm Thành bưng ba đĩa cơm chiên Dương Châu ra bàn, dùng khăn lau mồ hôi rồi tò mò hỏi: “Buổi chiều mấy đứa làm gì mà cần mẹ đi đón thế?”
Bạch Hòa không ngừng kéo tay mẹ, Đường Hân vốn không muốn giấu chồng, nhưng nhìn thấy Bạch Hòa sợ hãi như vậy, bà chỉ có thể nói: “Không có gì, mấy đứa nhỏ này tham gia triển mâng, làm hỏng tượng điêu khắc gì đó nên tôi tới... xử lý một chút.”
“Mô hình.” Bạch Hòa thấp giọng nhắc nhở, “Là mô hình.”
“Ồ, làm hỏng mô hình, phải bồi thường tiền mới được đi.” Đường Hân nói như vậy.
Bạch Hâm Thành chống tay, nhíu mày hỏi: “Ai lại nghịch ngợm như vậy?”
Kỳ Lãng và Ngôn Dịch cùng nhìn về phía nhau, còn Bạch Hòa... chỉ vào Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng:...
Đồng lòng bắt anh gánh tội chứ gì?
Anh chỉ có thể chỉ vào chính mình: “Cha, là con làm hỏng.”
Bạch Hâm Thành: “Con làm hỏng? Sao lại bảo vợ ta bồi thường tiền?”
“Cái này…”
Đường Hân vội vàng hòa giải: “Người ta không phải đã gọi ông là cha rồi sao!”
Bạch Hâm Thành nhíu mày một bên cao một bên thấp: “Thật sự làm con trai tôi sao, con trai như nó tôi nuôi không nổi đâu, nghe Hoa Ly Nhỏ nói, tiền tiêu vặt mỗi tháng của con là vài trăm vạn phải không?”
“Cậu ấy phóng đại rồi.” Kỳ Lãng cười, “Không nhiều như vậy đâu ạ.”
Bạch Hòa thì thầm với Ngôn Dịch: “Tớ đã đọc tin nhắn trong điện thoại của cậu ấy, chắc chắn là hơn mấy chục vạn.”
Bạch Hâm Thành đến bên cạnh Bạch Hòa, tay đặt lên vai nhỏ bé của cô gái nhỏ: “Cha lười quản chuyện của các con, nhưng nhớ một điều, dù có chuyện gì xảy ra thì hai người cũng phải bảo vệ con gái của cha cho thật tốt, không được để người ngoài bắt nạt nó.”
“Chắc chắn ạ.” Kỳ Lãng cười hì hì nói, “Bạch Hòa giống như em gái ruột của con vậy, con dù có mất mạng cũng sẽ bảo vệ cậu ấy.”
“Thế thì tốt, cha đi làm việc trước, các con cứ ăn đi, ăn xong về nhà làm bài tập.”
“Cha, chúng con đều đã tốt nghiệp rồi!” Bạch Hòa nhanh chóng sửa lại lời cha mình, “Không có bài tập nữa đâu.”
"À đúng rồi, đã tốt nghiệp hết rồi, nhìn cha này... làm việc tới hồ đồ, vậy ăn xong thì đi đến nhà Kỳ Lãng chơi game đi.”
Bạch Hâm Thành rời đi, Bạch Hòa nhẹ nhõm thở phào nháy mắt với mẹ.
Đường Hân thắt chặt tạp dề của mình, khiển trách nói: "Không có lần sau nữa đâu đấy! Nếu không xem cha con xử lý con thế nào.”
"Đảm bảo sẽ không có lần sau ạ!”
Sau khi Đường Hân đi, Bạch Hòa cũng đói bụng lắm rồi, cô chăm chú ăn đĩa cơm trước mặt.
Kỳ Lãng nhặt từng hạt đậu nành mà anh không thích ra để vào trong đĩa của Bạch Hòa.
Điều này cũng bình thường, khi cả ba cùng ăn cơm, những thứ mà anh không thích, Bạch Hòa sợ sẽ lãng phí nên sẽ giúp anh ăn hết.
Lần này cũng vậy, cô nhường nhịn cho anh, thậm chí còn giúp anh nhặt đậu nành.
Ngôn Dịch có chút không quen với cách làm này của anh lẩm bẩm: "Thích ăn thì ăn, không thích thì biến, thói quen vớ vẩn.”
Kỳ Lãng không quan tâm đến cậu, anh chỉ nói với Bạch Hòa: "Em trai của cậu suốt ngày giống như ăn pháo vậy.”
Bạch Hòa cũng thấy lạ, cô thì thầm: "Tâm trạng của Ngôn Dịch luôn rất ổn định, chỉ khi gặp cậu... mới ăn pháo.”
"Tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy." Nói xong, anh cố ý dùng đũa đập vào đĩa của Ngôn Dịch, "Chẳng lẽ tôi không phải là bạn tốt nhất của cậu à, theo lý thuyết, mối quan hệ giữa chúng ta phải tốt hơn so với cậu ấy chứ?”
Ngôn Dịch đẩy ra đũa của anh ra: "Ăn cơm của mình đi, đừng nhiều lời.”
Kỳ Lãng cười, cúi đầu ăn cơm, sau đó không còn nhặt đậu nành cho Bạch Hòa nữa mà để trên tờ giấy ăn, đợi lát nữa vứt đi.
Bạch Hòa nói: "Lãng phí quá, cho tôi đi, tôi thích ăn.”
"Cơm này tôi đã ăn rồi.”
"Có gì đâu.”
Cô không để ý, Kỳ Lãng đương nhiên cũng không để ý, sau đó anh thấy đậu nành thì sẽ gắp cho Bạch Hòa, hai người ăn một cách chậm rãi.
Cho dù Ngôn Dịch ăn rất nhã nhặn nhưng vẫn ăn nhanh hơn hai người, cậu ăn xong lau miệng, chờ Bạch Hòa ăn xong thì cầm đĩa của hai người vào bếp rửa sạch, sau đó quay lại còn dùng khăn lau bàn đến sáng bóng.
"Đợi lát nữa tới nhà tôi chơi game đi." Kỳ Lãng đề xuất.
Bạch Hòa đang muốn đồng ý thì Ngôn Dịch bỗng nhiên nói: "Tối nay có nhiều khách, tôi ở lại giúp chú dì.”
Nghe cậu nói thế, Bạch Hòa liền nói: "Vậy tớ cũng ở lại giúp đỡ.”
Kỳ Lãng không vui nói với Bạch Hòa: "Để cậu ta ở lại làm việc, cậu đi chơi với tôi.”
Mặc dù Bạch Hòa cũng muốn đi, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ: "Con nuôi còn ở lại giúp đỡ thì đứa con ruột là tôi đây sao có thể không ở lại, như vậy cha mẹ sẽ càng thích cậu ấy hơn, vậy thì không được.”
Ngôn Dịch sửa lại lời cô: "Tớ không phải con nuôi.”
Kỳ Lãng cười lạnh: "Nhìn cậu ta đi, đồ không có lương tâm.”
Bạch Hòa biết Ngôn Dịch không vui nên xoa xoa mái tóc ngắn của cậu, ý bảo cậu đừng quan tâm đến Kỳ Lãng.
Sau khi ăn xong, Kỳ Lãng phất tay đi trước.
Bạch Hòa và Ngôn Dịch ở lại giúp dọn dẹp bàn ghế, bưng bê rửa chén, mặc dù Đường Hân đã nhiều lần nói không cần bọn họ giúp đỡ, từ trước tới nay bà đều không bắt hai người tới cửa hàng làm việc, nhân viên trong cửa hàng như vậy là đủ rồi.
Nhưng hôm nay là cuối tuần, cửa hàng đông khách, Bạch Hòa và Ngôn Dịch bận rộn đến hơn chín giờ, khi khách hàng ít đi thì Bạch Hâm Thành mới bảo hai người về.
Ngôn Dịch ùng Bạch Hòa trở về nhà dưới ánh trăng, cô đi phía trước, cậu đi phía sau, còn đặt bước lên bóng của cô.
"Mặc dù hôm nay hơi mệt, còn bị đánh nhưng tớ hoàn toàn không cảm thấy không vui." Bạch Hòa quay lại nói với Ngôn Dịch, "Vẫn khá là vui.”
Nhìn thấy gương mặt bé nhỏ đầy mồ hôi của cô nở nụ cười, Ngôn Dịch cũng không nhịn được mà mỉm cười: "Chỗ nào vui thế?”
"Chính là... trang điểm thành gấu trúc vui, giúp Kỳ Lãng đánh nhau cũng vui, còn... cả ba chúng ta cùng vào đồn cảnh sát... cũng vui, haha.”
Ngôn Dịch nhắc nhở cô: "Vậy cậu có phải... đã quên cái gì không?”
Bạch Hòa quay đầu ngơ ngác: "Quên cái gì?”
"Mô hình của cậu.”
"A!" Cô kêu lên, "Mô hình Lương Tiêu và Tần Thâm của tớ, tớ quên mua mất rồi! Làm sao bây giờ!”