Không bao lâu sau, Đường Hân ký tên bảo lãnh xong đi tới, cảnh sát đi cùng bà, nhân tiện giáo dục ba đứa trẻ: "Thiếu niên mới lớn thừa năng lượng thì co thể giải tỏa bằng cách khác, chơi bóng gì đó này, đừng không có việc gì rủ nhau đánh người, lần sau còn tãi diễn thì không dễ dàng như vậy đâu.”
"Rõ ràng là bọn họ đánh trước mà." Bạch Hòa tranh luận, "Còn lấy nhiều đánh ít.”
"Yên tâm, những người tham gia đều chạy không thoát được."
Đường Hân dẫn họ ra ngoài, ở trước cửa đồn cảnh sát, bà tức giận nói Bạch Hòa: "Trước đó cha con nói sau khi thi đại học xong con có thể chơi thỏa thích, không ai quản con, nhưng con cũng không được chơi tới mức vào đồn cảnh sát chứ! Lại còn rủ nhau, Ngôn Dịch thì thôi đi, vậy mà con, cả con nữa...”
Ngón tay bà nhấn nhẹ lên trán Bạch Hòa và Kỳ Lãng, "Cả hai đều đã trưởng thành rồi còn đánh nhau, nếu có chuyện gì xảy ra còn muốn vào đại học không?”
Bạch Hòa trốn sau Ngôn Dịch không dám nói gì.
Kỳ Lãng mạnh mẽ đứng ra: "Là do con và đám người đó xảy ra mâu thuẫn, không liên quan đến hai bọn họ, bọn họ chỉ là thấy con bị đánh nên mới ra tay giúp đỡ thôi.”
Bạch Hòa vội nói: "Đúng đúng đúng! Tất cả đều là vì giúp Kỳ Lãng!”
Kỳ Lãng trợn mắt nhìn cô, thấy cô lè lưỡi, tỏ vẻ lúc này không bán đồng đội thì còn khi nào?
Ngôn Dịch nói: "Không liên quan đến Bạch Hòa, chủ yếu là do con và Kỳ Lãng đánh nhau.”
"Con nhóc này muốn giúp cũng không giúp được gì." Đường Hân nhìn Bạch Hòa một cái, "Vậy cuối cùng có thắng không?”
Thấy mẹ chuyển chủ đề, Bạch Hòa vội nói: "Chắc chắn thắng rồi, phải không, phải không.”
Cô chọc Kỳ Lãng bên trái lại chọc Ngôn Dịch bên phải.
Kỳ Lãng cười: "Chắc chắn là thắng rồi, ba bọn con đánh nhau chưa bao giờ thua.”
Đường Hân vỗ nhẹ đầu Ngôn Dịch nói: "Không phải đều dựa vào A Dịch nhà chúng ta sao.”
"Đều dựa vào A Dịch, cậu ấy thật sự rất giỏi." Bạch Hòa vội vàng khen.
"Được rồi, đánh thắng là được." Đường Hân nói, "Đi thôi, đi ăn một bữa ngon để chúc mừng một chút!”
"Được ạ!”
Bạch Hòa thở phào nhẹ nhõm, cô còn lo sợ mẹ sẽ mắng ba người đó, không giận là tốt rồi.
Đường Hân đến ven đường vẫy taxi, cả bốn người lên xe.
Không lâu sau, Kỳ Lãng nhận cuộc điện thoại từ mẹ anh gọi từ Hồng Kông, trong điện thoại, anh nói với mẹ bằng giọng Quảng Đông trầm ổn: "Mẹ ơi, con không sao, mẹ đừng lo.”
Mẹ Kỳ Lãng yêu cầu anh đưa điện thoại cho Đường Hân, trong điện thoại, bà ấy lịch sự cảm ơn Đường Hân bằng tiếng phổ thông không thành thạo lắm, Đường Hân cười nói: "Không có gì không có gì, đều là hàng xóm thân thiết trẻ con chơi đùa mà thôi, tôi cũng rất thích Kỳ Lãng, coi nó như nửa đứa con của mình vậy, quan tâm chăm sóc là điều nên làm.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hân trả điện thoại cho Kỳ Lãng ở ghế sau: "Giọng mẹ con nghe còn rất trẻ, cũng rất dịu dàng.”
"Mẹ Kỳ Lãng đẹp lắm." Bạch Hòa nói, "Nữ hoàng ba lê, nhảy rất đẹp.”
"Cậu đã từng xem bà ấy buổi diễn sao?" Kỳ Lãng hỏi Bạch Hòa bên cạnh.
"Đã xem." Bạch Hòa nói, "Tôi đã xem hàng trăm lần rồi, từ khi còn nhỏ tôi đã mơ trở thành một nghệ sĩ ba lê như mẹ Kỳ Lãng...”
Nói được một nửa, Bạch Hòa dừng lại.
Nếu... nếu không có vụ hỏa hoạn làm cổ cô bị tổn thương, có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục học ba lê.
Nhưng làm gì có thiên nga trắng nào lại có một cần cổ không hoàn mỹ chứ.
Từ bỏ ba lê là nỗi đau xót sâu nhất trong lòng Bạch Hòa.
Ngôn Dịch nắm chặt tay Bạch Hòa mà không nói một lời, rất nhanh mười ngón tay đan lại.
Trong những lúc như thế này, chỉ có Ngôn Dịch mới hiểu được bí mật cô giấu trong lòng.
Đường Hân cũng nhận ra sự khác thường trong lời nói của con gái, vội vàng chuyển chủ đề: "Khó trách Tiểu Lãng lại đẹp trai như vậy, con trai đều giống mẹ.”
Kỳ Lãng cười: "Làm gì có ạ, dì mới là người đẹp nhất, hoa khôi của tiểu khu chúng ta.”
"Haha." Bạch Hòa cười, "Có hoa khôi giảng đường rồi giờ còn có hoa khôi tiểu khu nữa hả.”
"Tôi tự phong cho dì có được không?"
"Lại gọi dì rồi." Đường Hân nói đùa, "Kỳ Lãng, trước đó không phải con đều gọi "mẹ" sao?”
"Được, vậy con lại gọi mẹ, sau này sẽ không sửa miệng nữa.”
"Nếu đã kêu mẹ, có phải con muốn kính người mẹ này một chén trà không." Đường Hân ẩn ý nói.
"Đương nhiên rồi, con và Hoa Ly Nhỏ sẽ cùng kính trà mẹ."
"Được, vậy mẹ đợi trà của các con đấy."
Bạch Hòa không hiểu ý nghĩa của câu này, cô nhìn mẹ, lại nhìn Kỳ Lãng cười thoải mái, cũng cười theo một cách ngốc nghếch.
Chỉ có Ngôn Dịch không cười, gương mặt cậu lại trở nên thâm trầm, cứng nhắc nói với Kỳ Lãng: "Đừng đùa như vậy.”
"Là mẹ bắt đầu trước mà." Kỳ Lãng tâm cơ châm ngòi, "Cậu trách mẹ sao?”
"Chính cậu cũng không phải không có mẹ, có thể đừng gọi bậy nữa được không."
"Cậu đúng là không có mẹ, nhưng cậu muốn khỏi cũng không gọi được." Câu này của Kỳ Lãng có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngay cả Bạch Hòa cũng không thể chịu được, cô đá anh một cú, để anh đừng chọc vào vết thương trong lòng người khác nữa.
Ngôn Dịch túm lấy cổ áo anh, Kỳ Lãng không sợ hãi nhìn chằm chằm cậu.
Bạch Hòa ngồi giữa, mỗi tay đẩy một người chia cắt họ ra.
Đường Hân vội vàng nói: "Được rồi, vậy mà cũng có thể cãi nhau, lúc bị người khác bắt nạt, ba người các con có thể đoàn kết với nhau, sao lúc này lại không biết nhường nhịn nhau.”
Ngôn Dịch quay đầu đi, im lặng không nói gì.
Kỳ Lãng sửa cổ áo của mình, nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn cảnh tượng phố xá chạy qua nhanh chóng, không muốn phản ứng lại.
Cung phản xạ của Bạch Hòa hơi dài, lúc này cô mới hiểu được "kính trà" là có ý gì.
Cô nhìn sang Kỳ Lãng, nhìn góc nghiêng sắc sảo đẹp đẽ của khuôn mặt anh, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên lông mày, làm cho đôi mắt anh phản chiếu ra một màu nâu nhạt đẹp mắt.
Hai má không tự chủ đỏ lên.
Ngôn Dịch nắm chặt tay cô, cúi đầu nghiêm túc nghịch hoa tay trên đầu ngón tay của cô.