Hoá Thú

Chương 47

Khu nghỉ dưỡng có diện tích rất lớn, được chia thành các khách sạn, biệt thự, khu vui chơi giải trí, khu mua sắm… Có rất nhiều du thuyền đậu ven sông nhân tạo, có thể cho du khách thưởng ngoạn phong cảnh trên sông.

Từ cửa sổ phòng y tế nhìn ra, thì có thể nhìn thấy một vành đai xanh lớn ở tầng dưới, có một công viên rừng nhân tạo nhỏ ở phía sau trung tâm thông tin cho khách.

Ở chỗ này tìm người thì rất khó, nhất là khi dưới mặt đất chỉ toàn tang thi.

Đây giống như một trò chơi sinh tồn thực sự, nhưng mỗi người chỉ có một mạng và không có cơ hội quay lại.

Mọi người rơi vào im lặng, rõ ràng là không khôn ngoan khi tiêu tốn rất nhiều nhân lực ở đây để tìm kiếm tung tích của Văn Hạ. Trước đó đã có rất nhiều thành viên trong đội đã hy sinh, Hạng Khôn đã sơ tán mọi người khỏi thành phố H chủ yếu là để tránh việc hy sinh vô nghĩa.

Bây giờ chỉ còn lại vài người họ, hơn nữa lại còn có người bị thương, độ khó càng không thể tưởng tượng được.

Hạng Thần ngồi xuống, hơi cúi đầu, mười ngón ngón tay đan vào nhau rồi gác cằm lên, nhắm mắt suy nghĩ.

La Tử Tùng nhỏ giọng nói chuyện với An Tĩnh, anh nhìn gò má có chút ửng đỏ của cậu thanh niên, hỏi: “Cậu sốt rồi à?”

“Hả? Không.” An Tĩnh nói: “Chắc hơi nóng tý thôi.”

Trên người Beta không có pheromone nồng nặc, lúc này trên người An Tĩnh có hỗn hợp mùi thuốc sát trùng và cồn, không những không khó chịu mà lại mang đến cho cậu ta một chút khí chất nhân từ của một bác sĩ.

La Tử Tùng lại nói: “Còn đau không?”

“Còn đau.” An Tĩnh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội làm nũng nào, uất ức nói: “Đau quá, nóng quá, tôi nghĩ vết thương đang sưng lên.”

Lúc này ngay cả nói chuyện thôi cũng khiến cậu ta cảm thấy khó khăn, vừa động một cái là cơ mặt đau không chịu được, cũng không hẳn là cậu ta cố gắng giành sự cảm thông mà đang ăn ngay nói thật.

La Tử Tùng an ủi: “Vết thương dài như vậy, ước chừng mấy ngày nữa sẽ sưng tấy lên nhưng sau đó nó sẽ lành ngay thôi.”

“Để lâu sẽ đau.” An Tĩnh thở dài: “Ăn uống sẽ rất khó khăn.”

“Ăn chút thức ăn lỏng đi, không nên nhai kỹ.” La Tử Tùng suy nghĩ một chút, “Đói bụng không? Tôi xuống kho hàng bên dưới tìm cho cậu chút gì ăn nhé? Uống chút sữa chua không?”

An Tĩnh liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của La Tử Tùng, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp.

Điều ấm áp là La Tử Tùng rất quan tâm đến cậu ta, anh luôn để ý đến vết thương trên mặt cậu ta. Ngay khi ngừng bàn chuyện chính sự, anh lập tức trở nên ấm áp. Điều chua xót là cậu ta không phải là người đặc biệt, nếu là người khác bị thương thì dù là bất cứ ai đều sẽ được đối xử như nhau.

Bởi vì La Tử Tùng là một người như vậy.

An Tĩnh cười tự giễu nói: “Không cần, cảm ơn anh La, tôi chưa đói.”

La Tử Tùng sững sờ một lúc, trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt không thể giải thích được, anh quay mặt đi chỗ khác nói: “Được rồi, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì nói cho tôi biết.”

An Tĩnh gật đầu, cậu ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mất tập trung.

Chính xác mà nói, cậu ta ta và La Tử Tùng không quen thuộc nhau lắm.

Bởi vì La Tử Tùng lớn tuổi hơn cậu ta, anh luôn thích thể hiện dáng vẻ của một người lớn tuổi, dù cho anh có tâm sự anh cũng sẽ không nói cho cậu ta biết. Vì vậy, sự hiểu biết của cậu ta về La Tử Tùng thực sự không sâu.

Chỉ khi từ trong thang máy đi ra, người đàn ông này mới bộc lộ một chút cảm xúc thật của mình.

Nhưng cảm xúc đó trong nháy mắt liền biến mất, sau khi ra khỏi thang máy, anh lại trở về bộ dáng nghiêm túc cần phải chăm sóc thế hệ trẻ. Lúc này, khoảng cách cuối cùng cũng bị thu hẹp lại bị đối phương chủ động đẩy ra.

Nói không thất vọng thì là nói dối.

Chỉ là cậu ta có thể hiểu được nên sẵn sàng từ từ đợi anh. Tuy nhiên, dưới tình hình hiện tại tai nạn hay ngày mai sẽ đến trước đây?

An Tĩnh vô thức sờ lên băng gạc trên mặt, sống chết chỉ là một cái nháy mắt, khiến cậu ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Cậu không sợ à?

Có gì đâu mà phải sợ? Tôi đã khám nghiệm tử thi không biết bao nhiêu lần, sống chết chẳng qua cũng chỉ là một chuyện.

Cái chết không phải là kết thúc, nó là sự khởi đầu của một hình thức khác, cũng chỉ là bước ra khỏi dòng thời gian mà thôi.

Cậu suy nghĩ thoáng thật đấy.

An Tĩnh nhớ lại những lời mà cậu ta đã nói với La Tử Tùng ngay từ những ngày đầu, tự nghĩ: Nếu tôi không thể chờ được ngày mà anh thích tôi, có lẽ đó mới là điều đáng sợ nhất.

201 phá vỡ sự im lặng của mọi người, nói: “Mọi người đi trước đi, tôi sẽ gọi người từ 811 tới, chúng tôi am hiểu cái này hơn, ba ngày… Trong ba ngày, nếu không tìm được người, chúng tôi sẽ rút lui, mọi người xem ổn không?”

“Không có lý do gì để cậu mạo hiểm như vậy.” Hạng Khôn trực tiếp phủ nhận, xua tay: “Quên đi, chúng ta đi trước đi.”

“Con nghĩ có chút kỳ lạ.” Hạng Thần mở mắt ra và nói: “Tại sao trên đường đi thiết bị theo dõi lại không bị phát hiện, tại sao anh ấy lại lấy nó ra khi đến đây? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không lấy nó ra? Không lẽ trong này có thiết bị rà soát nào đó có thể phát hiện ra thiết bị theo dõi của anh ấy? Tại sao bọn họ lại đến đây?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không trả lời được.

Hạng Khôn nói: “Có thể là ý của Nhan Thư Ngọc.”

“Tới đây thì có ích lợi gì?” Hạng Thần quay đầu nhìn ông: “Một khu nghỉ dưỡng, có cần phải đến không? Bọn họ muốn đi đâu? Thành phố A?”

Lúc trước một mình Hạng Khôn thẩm vấn Chung Hạo Sinh, bởi vì Hạng Thần và Văn Xuyên tạm thời rời đội, cho nên không biết nguyên nhân hậu quả.

Nhưng đây không phải là lúc để nói về nó, Hạng Khôn nói: “Trước tiên ra ngoài cái đã rồi có gì nói sau.”

Hạng Thần nhìn cha mình, cáu kỉnh nói: “Cha muốn con giải thích với Văn Xuyên thế nào đây?”

Hạng Khôn nhướng mày: “Vợ của anh thì anh tự lo đi! Sao vậy? Anh muốn để mạng mình ở chỗ này à? Văn Xuyên không giống anh, thằng bé sẽ hiểu thôi.”

“Chỉ vì em ấy hiểu!” Hạng Thần nghiến răng giận dữ nói: “Em ấy càng hiểu con mới càng đau lòng! Em ấy không phải là người sẽ tỏ ra dễ bị tổn thương và lo lắng, con là Alpha của em ấy, nếu con không thể làm em ấy yên lòng thì con làm sao có thể có mặt mũi để nhìn em ấy?”

La Tử Tùng cau mày nhìn Hạng Thần, nói: “Văn Xuyên sẽ không nghĩ như vậy. Nếu như cậu gặp nguy hiểm, không phải càng khiến cho cậu ấy lo lắng hay sao?”

Hạng Khôn đứng lên nói: “Tiểu La nói đúng, anh chỉ quan tâm đến anh trai của thằng bé mà sao lại không quan tâm chính mình? Dù sao anh vẫn là con của cha! Anh nghĩ cha có thể khoanh tay đứng nhìn anh đi vào chỗ nguy hiểm được à?”

Sắc mặt Hạng Thần tràn đầy khó chịu, giống như một con chó lớn đang xù lông, hắn đứng lên đá ghế: “Sao không có chuyện gì tốt hết vậy?”

“Được rồi.” Hạng Khôn chế nhạo: “Anh còn có vợ ở bên, vậy còn vợ của cha đâu?”

Hạng Thần: “…”

Hạng Thần không có ấn tượng tốt với mẹ mình, nghe nói đối phương là người rất tài giỏi, lúc nhỏ được giao nhiều nhiệm vụ nặng nề và chưa bao giờ thất bại. Cũng chính vì mẹ mà tương lai của cha hắn bị đình trệ. Hạng gia cũng tính là nổi tiếng trong quân đội, nhưng nổi tiếng vì có tính uy hϊếp quá lớn.

Mẹ của hắn quanh năm vắng nhà vì công việc. Có thể nói Hạng Thần gần như là một đứa trẻ sống trong “gia đình đơn thân”, lúc này sau khi nghe cha nói xong, tâm trạng của hắn rất phức tạp, hắn vỗ vai cha mình, không biết nên an ủi thế nào.

Hạng Khôn nói: “Đừng làm cho cha lo lắng, tên khốn kiếp, trước tiên cứ ra ngoài cái đã.”

Hạng Thần cõng Kỳ Thập Nhất trên lưng cố định cậu ta bằng dây thừng. Hạng Khôn và La Tử Tùng đi ở phía trước, 201 và An Tĩnh ở phía sau, Hạng Thần cõng Kỳ Thập Nhất đi ở giữa, họ chậm rãi đi về phía lối thoát an toàn.

Vừa bước xuống cầu thang sắt ở tầng một, bộ đàm trên ngực Hạng Thần vang lên.

Bộ đàm của Hạng Khôn và 201 không biết để đi đâu, lúc này mọi người đều đang nhìn về phía hắn, họ nghe thấy Văn Xuyên nghiêm nghị nói: “Có chút không đúng, Hạng Thần? Mọi người đang ở đâu?”

Tim Hạng Thần lập tức nhảy lên cổ họng, trong đầu hiện lên nhiều cảnh tượng khác nhau về đòn tấn công của Văn Xuyên, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng lập tức nói: “Sao vậy? Chúng tôi xuống rồi, sẽ tới ngay thôi!”

An Tĩnh cũng sửng sốt: “Lái xe nghiền nát chúng nó đi! Xông vào!”

Giọng điệu của Văn Xuyên có chút vi diệu: “Đúng rồi, phía trước có… Một đoàn xe.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau, Hạng Khôn cầm lấy bộ đàm trên ngực Hạng Thần, nói: “Văn Xuyên? Chú Hạng đây, đoàn xe gì cơ? Có logo gì không? Xe hình gì?”

“Xe bọc thép, tương tự như của chúng ta.” Văn Xuyên nói: “Bọn họ… Đã giúp cháu thu dọn tang thi, trên xe không có ký hiệu dễ thấy.”

Văn Xuyên lại nói: “Từ trong cái xe ở giữa có một người xuống xe. Là Alpha. Nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi. Còn có… Ký hiệu trên cánh tay đó là cái gì? Là một từ viết tắt? Chờ đã…”

Hạng Thần gấp gáp nói: “Thế nào rồi? Có cái gì? Văn Xuyên?”

Mọi người nhanh chóng chạy xuống, cầu thang liên tục phát ra âm thanh bịch bịch, thu hút lũ tang thi trên lối đi.

Hạng Khôn đi trước mở đường, vận dụng tài thiện xạ chuẩn xác, ông như một mũi tên sắc bén xé gió lao tới tầng một. Tang thi ở cửa sau của tầng một nghe thấy tiếng ồn ào liền chen chúc nhau đòi vào. Hạng Khôn đẩy người vào lối ra vào bên hông, ném bom vào đó rồi lao vào bên trong cửa, dùng nắp thùng rác làm tấm che để che đầu và mặt.

“Bùm” một tiếng nổ lớn vang lên, sóng nhiệt ập vào mặt, Hạng Khôn ho khan mấy tiếng, được Hạng Thần và La Tử Tùng đỡ dậy rồi bọn họ liền chạy ra ngoài.

Đi qua hành lang, đi qua nửa khu vườn nhỏ, bầy tang thi trước trung tâm thông tin cho khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, vài chiếc xe bọc thép xếp hàng ngay ngắn, dưới xe có những người mặc đồng phục xếp hàng ngay ngắn, còn có Alpha và Beta. Bọn họ mặc áo khoác màu đen, đi giày da, đeo găng tay da, cổ áo dựng lên rất lạnh lùng, trên tay áo khoác có đều có dòng chữ vàng trên nền đỏ, đó là từ viết tắt của hội Cộng Sinh.

Một con chim vàng đang ngậm hạt trong miệng cũng được thêu bên dưới tên.

Văn Xuyên mở cửa xe trên nóc, bị người đàn ông Alpha trung niên đứng đầu nắm tay chào đón.

Người đàn ông trông rất lịch sự, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt tuấn lãng, có vẻ như được chăm chút rất tốt, dường như có một nét quyến rũ dịu dàng hơn tuổi.

Cảm giác đó khác với sự trầm ổn và hùng dũng của La Tử Tùng, đó là do sau nhiều năm làm việc chăm chỉ và trải qua một số thăng trầm của cuộc sống nhưng luôn luôn bình tĩnh, biết kiềm chế và tính tình khôn ngoan.

Hạng Thần nhìn thấy Omega của mình bị Alpha khác đυ.ng vào, hắn giống như dã thú bị cướp đoạt đồ ăn, giận dữ rống lên rồi chạy tới: “Ông muốn làm gì! Đừng chạm vào em ấy!”

Văn Xuyên nhướn mi, vẻ mặt kiềm chế nhưng ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hạng Thần!”

Người đàn ông đỡ Văn Xuyên xuống đất nghênh đón. Sau khi xuống quý ông này buông tay và lùi lại một bước, ánh mắt lướt nhanh qua mấy người họ với sự dò xét và nghiên cứu.

Hạng Thần giấu Văn Xuyên sau lưng: “Người của hội Cộng Sinh đến đây làm gì?”

Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn lúc này, chẳng lẽ hội Cộng Sinh được nhắc tới trong ám hiệu của Văn Hạ có liên quan gì đến những người này? Chẳng lẽ bọn họ là người đã giấu Văn Hạ?

Một tay hắn lặng lẽ cầm súng ở thắt lưng, Kỳ Thập Nhất ở phía sau đau đớn tỉnh lại, trong cơn mê man vô tình bắt gặp ánh mắt của Văn Xuyên.

Văn Xuyên ngượng ngùng chào hỏi cậu ta, Kỳ Thập Nhất: “?”

Kỳ Thập Nhất khàn khàn nói: “Có chuyện gì thế?”

Văn Xuyên đi tới kéo Hạng Thần: “Đừng lo lắng, bọn họ…”

Đám người Hạng Khôn cũng tới gần, trịnh trọng nói: “Các vị tới đây có chuyện gì sao?”

Người đàn ông đứng đầu một tay nắm chặt tay rồi đặt lên vào vai trái của ông ta, đó là một động tác chào, nói: “Thiếu tướng Hạng, tôi đã ngưỡng mộ tên tuổi anh từ lâu rồi, nếu chúng tôi muốn làm gì thì sợ các người bây giờ mới đến là quá trễ rồi, đúng không? Được rồi, xin đừng kích động, chúng tôi tới đây để giúp anh.”

Văn Xuyên từ sau lưng Hạng Thần thò đầu ra nói: “Ngài Ân nói ông ta biết anh hai đang ở đâu!”

Hạng Thần nắm lấy cổ tay Văn Xuyên, dứt khoát nói: “Ngài Ân? Em biết tên ông ta? Thân thiết vậy cơ à?”

Văn Xuyên: “…”

Alpha vừa mới cùng Omega trải qua kỳ phát tình rất độc đoán và vô lý, ham muốn độc chiếm gần như là phản ứng bản năng của cơ thể, khi nhìn thấy một Alpha không quen sẽ lập tức tỏ ra cảnh giác giống như khủng hoảng lãnh thổ.

Văn Xuyên chỉ đành an ủi: “Em không nghĩ bọn họ có ác ý.”

Hạng Khôn nói: “Đương nhiên không có ác ý. Nếu có, bọn chú căn bản không kịp cứu cháu. Nhưng nếu nói là có ý tốt… Thì không nhất định.”

201 nhìn ngài Ân, nói: “Ông là ai? Mục đích của ông là gì?”

“Đây không phải là nơi để nói chuyện.” Tang thi lại tràn vào trung tâm thông tin cho khách, súng máy tự động trên một số xe bọc thép từ từ xoay tròn, họng súng nhắm vào đám tang thi bắt đầu bắn, máu thịt tung tóe đầy đất, sau đó họng súng đồng loạt ngừng bắn, có khói xanh từ từ bay ra.

Ngài Ân nhún nhún vai nhắc nhở: “Nếu như tôi muốn làm gì, mọi người còn có thể đứng ở chỗ này được sao?”

Hạng Thần nói: “Ông đã nhìn thấy Văn Hạ?”

“Đi theo chúng tôi.” Ngài Ân lấy trong túi ra một chiếc kính râm rồi đeo vào, trông rất ngầu, nói: “Chúng tôi sẽ trả lời tất cả những câu hỏi mà mọi người thắc mắc.”

Ngài Ân làm động tác “mời”, những người còn lại lên xe, đoàn xe quay đầu rời đi.

Cha con Hạng Thần nhìn nhau, họ cũng lên xe, đi theo đoàn xe và rời khỏi trung tâm thông tin cho khách.

Chiếc xe dù rộng rãi đến đâu cũng không thể chứa được nhiều người nên Hạng Khôn và 201 lên xe của ngài Ân, La Tử Tùng và An Tĩnh lên xe của Hạng Thần, sau đó cẩn thận đặt Kỳ Thập Nhất xuống.

Trên mu bàn tay Kỳ Thập Nhất vẫn còn cắm ống truyền dịch, túi truyền dịch do An Tĩnh cầm. Văn Xuyên xuống xe nói: “Mặt của cậu bị sao vậy?”

“Không mất tay mất chân là may rồi.” An Tĩnh xua tay: “Nhóm người này là sao vậy? Thật sự là hội Cộng Sinh à?”

“Dù là giả thì cũng không có ý nghĩa gì.” Văn Xuyên suy ngẫm “Tôi nghĩ là thật, bọn họ nói đã nhìn thấy anh hai, không biết chuyện gì đang xảy ra?”

Hạng Thần giải thích ngắn gọn vấn đề, Văn Xuyên giữ im lặng, An Tĩnh và La Tử Tùng nhìn nhau không quấy rầy họ.

Hạng Thần vừa lái xe vừa nói: “Đừng lo lắng, anh ấy sẽ ổn thôi.”

Văn Xuyên có chút lơ đễnh, sắc mặt không được tốt lắm, trong lòng Hạng Thầm âm thầm ăn dấm. Cho dù là Văn Hạ nhưng anh cũng là một Alpha, bản năng của Hạng Thần không muốn Omega của mình lo lắng cho người khác như vậy nhưng lý trí của hắn liên tục nhắc nhở hắn họ là anh em ruột, không có gì phải lo lắng cả.

Mình đã đánh dấu em ấy, em ấy là của mình, Hạng Thần tự nhắc nhở bản thân.

Nhưng bản năng không thể che giấu được, nghĩ lại vừa rồi có người lạ đυ.ng vào Văn Xuyên, trên lông mày hắn hiện lên một tia tức giận. Cũng mặc kệ bản thân vẫn đang lái xe và phía sau còn có đám người An Tĩnh, một tay hắn kéo Văn Xuyên qua hít một hơi sâu sau gáy cậu.

Văn Xuyên bị bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng muốn vùng vẫy, nhưng bởi vì cách tiếp cận độc đoán và mùi của Alpha nhà mình nên trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác phục tùng. Sau một lúc do dự, Hạng Thần cắn nhẹ lên tuyến thể.

Hạng Thần liếʍ miếng thịt mềm đầy hấp dẫn, nói: “Văn Hạ rất thông minh, em đừng lo lắng.”

“Dù thông minh đến đâu, anh ấy vẫn là người, không phải người máy, cũng không có siêu năng lực!” Giọng điệu của Văn Xuyên có chút nặng nề, cậu ngẩng đầu nhìn Hạng Thần: “Đó là anh trai của em!”

Hạng Thần nhìn vào mắt cậu, không nói gì.

Văn Xuyên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn, trái tim run lên, nhịn không được nói: “Xin lỗi, em chỉ là…”

An Tĩnh nói: “Đừng lo Văn Xuyên, cậu có tâm sự gì thì cứ nói ra đi, chuyện lo lắng cho sống chết của người thân là bản chất của con người.”

Hạng Thần trầm mặc một lát mới buông cậu ra, nói: “Tôi sẽ đưa anh ấy an toàn trở về.”

Văn Xuyên xoa xoa lông mày: “Không phải lỗi của anh, anh không phải…”

“Tôi sẽ đưa anh ấy trở về.” Hạng Thần nắm tay cậu, nhìn thẳng về phía trước: “Tin tôi.”

Trong lòng Văn Xuyên mềm nhũn, cậu nhẹ nhàng ừm một tiếng.

An Tĩnh ngả người ra sau nói: “Có lo lắng cũng tốt, giống như tôi không có gì để lo lắng, không có chấp niệm thì cũng mất đi một chút vui vẻ.”

Văn Xuyên đã nghe An Tĩnh kể về cuộc sống trước đây của cậu ta, An Tĩnh là trẻ mồ côi, từ nhỏ cậu ta không biết cha mẹ mình là ai, cậu ta lớn lên trong một trại trẻ mồ côi.

Khi xảy ra chuyện, cậu ta vội vàng quay trở lại trại trẻ mồ côi, nhưng trại trẻ mồ côi đã bùng cháy, không một ai có thể chạy thoát.

Suốt hành trình trốn chạy này, cậu ta luôn chỉ có một mình, vì vậy không có gì phải sợ hãi cũng không có gì không buông bỏ được.

Văn Xuyên nói: “Cậu còn có chúng tôi.”

Hạng Thần nhìn kính chiếu hậu, nói: “Chúng tôi đều là người thân của cậu.”

La Tử Tùng siết chặt vai An Tĩnh, anh không giỏi an ủi người ta nên anh chỉ biết âm thầm động viên cậu ta.

Khóe mắt An Tĩnh chua xót, xoa xoa mũi nói đùa: “Quên Văn Xuyên và Hạng Thần đi, anh La, tôi không coi anh là anh trai mình.”

La Tử Tùng: “…”