“Tín hiệu của anh Văn biến mất ở đây.” Sau khi Kỳ Thập Nhất thở hổn hển dựa lên kệ siêu thị. Một thanh thép trên giá đâm xuyên qua vai cậu ta, đóng đinh cậu ta trên mặt trước của kệ hàng, phía trước là những kệ hàng bị đổ đập lên chân cậu ta, trên mặt đất ngổn ngang đồ ăn vặt, “Sau khi bọn tôi chạy tới đây, bọn tôi…”
“Tạm thời đừng nói chuyện.” Sắc mặt Hạng Thần trở nên nghiêm túc, lông mày nhíu lại, cẩn thận quan sát vết thương của Kỳ Thập Nhất, sau khi bảo đảm thanh thép không làm bị thương các bộ phận khác liền lấy ra một chiếc kéo chuyên dụng từ túi công năng.
“Bây giờ tôi phải giúp cậu cắt thanh thép này, cố nhịn một chút, đừng phát ra tiếng động.” Hắn nhìn vào mắt Kỳ Thập Nhất, giọng điệu trầm ổn và bình tĩnh, nghe có vẻ đáng tin cậy: “Nào, cắn cái này đi.”
Hắn lấy băng gạc từ trong balo ra, cuộn lại rồi đưa cho Kỳ Thập Nhất, chờ đối phương chuẩn bị xong, một tay hắn ấn lên vai Kỳ Thập Nhất, tay kia dùng sức kẹp gãy thanh thép.
Sức lực của hắn lớn đến mức thanh thép không quá dày lập tức bị gãy “cạch” một cái. Sắc mặt Kỳ Thập Nhất tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, suýt chút nữa là co giật nhưng lại bị Hạng Thần giữ chặt.
“Suỵt, suỵt, không sao đâu.” Hạng Thần thì thào, lập tức dùng băng gạc băng bó vết thương, chặn phần chảy máu rồi nói: “Đợi khi nào ra ngoài chúng ta sẽ lấy nó ra. Cố gắng chịu một chút.”
Kỳ Thập Nhất run cầm cập, nghiến răng nghiến lợi gật đầu, được Hạng Thần đỡ ngồi dậy, Hạng Thần đi tới đẩy cái kệ rơi xuống lên.
May mắn thay, trên kệ chứa đầy đồ ăn nhẹ đóng túi, nếu không chân của Kỳ Thập Nhất sẽ gặp rắc rối, Hạng Thần “uống” một hơi trầm thấp, gân xanh trên trán nổi lên, hắn nhấc tất cả các kệ hàng cùng nhau rơi xuống lên cùng một lúc.
Kỳ Thập Nhất rút chân ra, sau khi bị đè quá lâu, chân cậu ta tê rần, không cảm nhận được gì nhưng vết thương không nghiêm trọng.
Hạng Thần đang định đỡ Kỳ Thập Nhất dậy, hai đầu tang thi đột nhiên xuất hiện phía sau cái kệ hàng, tiếng “rầm” vang lên, mấy cái kệ hàng không ngừng rung chuyển, chúng há miệng cắn xé dữ dội.
Quần áo Hạng Thần bị cắn, sức mạnh của tang thi lớn đến mức tạm thời hắn không thể thoát ra được, một con tang thi khác định cắn vào cổ hắn. Kỳ Thập Nhất liền kêu một tiếng, cậu ta nhanh chóng nhặt thanh thép bị cắt ra lúc nãy trên đất rồi chọc vào mắt con tang thi kia.
Ngay lúc đó, máu đen bốc lên ngùn ngụt, hai mắt Kỳ Thập Nhất đỏ hoe, vết thương đau đến mức không khỏi rùng mình, cậu ta mạnh mẽ giơ thanh thép lên, đâm thẳng vào tai của con tang thi đang cố gắng cắn xé. Quần áo của Hạng Thần, da thịt thối rữa bắn ra tung tóe khắp sàn nhà.
Hạng Thần lập tức né tránh, xoay người giơ súng lên bắn một phát.
Hai người đều thở hổn hển, vẻ mặt rất căng thẳng, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng hú của tang thi, bọn chúng bị tiếng động ở đây hấp dẫn.
“Đi thôi!” Hạng Thần đỡ lấy cánh tay Kỳ Thập Nhất, hai người cẩn thận lui ra ngoài, chơi trò trốn tìm với tang thi giữa các kệ hàng, hai người liên tục né tránh.
Máu của Kỳ Thập Nhất tiếp tục thấm ra khỏi băng gạc, bọn thây ma ngửi thấy mùi liền đi vòng quanh kệ hàng để tìm cậu ta. Hạng Thần thầm mắng một tiếng, hắn vừa đỡ Kỳ Thập Nhất vừa nâng súng lên, họng súng nhắm về phía khoảng trống giữa hai kệ hàng.
Ngọn đèn sợi đốt trên đầu nhấp nháy, có lúc bật, có lúc tắt, phát ra tiếng răng rắc.
Hạng Thần có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, Kỳ Thập Nhất thở phì phò, hai người đều không dám nói chuyện.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng súng, bên cạnh kệ hàng, chỉ cách vị trí của Hạng Thần một đoạn quay đầu, vài tang thi đã bị tiếng súng thu hút, chúng bỏ mặc Hạng Thần, xoay người chạy đi.
Đường quai hàm của Hạng Thần kéo dài thành hình vòng cung sắc nét, hắn nín thở mấy giây rồi mới thở ra một hơi, đỡ Kỳ Thập Nhất chạy về phía nhà kho không xa phía sau.
Bộ đàm trên ngực vang lên, La Tử Tùng nói: “Tôi đang ở siêu thị, cậu đang ở đâu?”
Ngay lập tức, có vài tiếng súng vang lên.
Hạng Thần nói: “Đi vào bên trong, nhà kho ở khu A!”
Hắn đá tung cánh cửa nhà kho đang khép hờ, đỡ Kỳ Thật Nhất chạy vào, Kỳ Thập Nhất thở hổn hển, nhẹ giọng nói: “Anh Hạng, mang theo tôi anh không chạy được đâu, cứ để tôi ở đây đi. Anh mau đi đi.”
“Im miệng.” Hạng Thần nhìn trái nhìn phải, đỡ người chạy vào khu vực chuẩn bị rau củ, một lượng lớn rau không có người trông coi đã hư thối, bốc ra mùi thối che mùi máu tanh rất tốt. Hạng Thần đặt Kỳ Thật Nhất ngồi sau mấy thùng xốp lớn, ngẩng đầu nhìn xung quanh, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.
“Hạng Thần?” Văn Xuyên lo lắng nói: “Anh không sao chứ? Tiểu Kỳ có ổn không?”
“Hiện tại không sao, đừng lo lắng, phía bên em có ổn không?” Hắn ngồi xuống, nhẹ giọng nói.
Văn Xuyên đang điều khiển khẩu súng máy tự động quét tia hồng ngoại trên nóc xe, nếu tang thi lọt vào tầm bắn thì súng máy sẽ tự động bắn. Tuy nhiên, số lượng tang thi quá đông khiến xe bọc thép bị bao vây cũng như súng máy tiếp tục bắn, còn có tang thi đến từ trung tâm thông tin cho khách chạy ra ngoài.
Chỉ cần Văn Xuyên không mở cửa, thì không cần lo lắng nguy hiểm, cho dù bọn chúng có chồng chất chật kín xe thì cũng không cần lo lắng.
Văn Xuyên tắt súng máy, cậu không muốn tốn đạn, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của tang thi.
“Em không sao, em an toàn hơn anh rất nhiều. Bị mắc kẹt ở đây ba ngày ba đêm cũng không sao.” Văn Xuyên bình tĩnh nói, cậu nhìn đám tang thi nhe răng cào móng trên kính xe trước mặt cửa sổ.
Hạng Thần cười nhẹ, nói: “Vết thương của Kỳ Thập Nhất không tốt lắm, cần phải chữa trị càng sớm càng tốt, tôi đang tìm cách đưa cậu ấy ra ngoài trước đã.”
“Để càng lâu càng nguy hiểm.” Văn Xuyên cau mày: “Chắc là trong trung tâm thông tin cho khách có một phòng y tế, anh đưa cậu ấy đến đó xử lý vết thương trước.”
Hạng Thần suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó nhớ tới cục cưng nhà mình không nhìn thấy, cho nên chỉ có thể nói: “Ừ.”
Kỳ Thật Nhất cố gắng phấn chấn tinh thần, nói: “Anh Văn, anh ấy…”
Hạng Thần đưa tay lên che miệng Kỳ Thập Nhất rồi lắc đầu, Kỳ Thập Nhất chỉ có thể mím môi im lặng, Văn Xuyên cảnh giác nói: “Anh hai? Anh hai xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ tới đây là vì tìm anh hai?”
Hạng Thần an ủi: “Tình huống cụ thể không rõ ràng, đừng nghĩ nhiều nữa, anh Văn không có ở đây.”
Văn Xuyên muốn hỏi nữa, nhưng cũng biết Hạng Thần không muốn khiến cậu lo lắng nên mới không cho Kỳ Thập Nhất nói chuyện này, nên cậu phải kiềm chế sự bất an của mình, không hỏi thêm câu nào nữa.
“Cẩn thận.”
Hạng Thần cười hôn lên bộ đàm: “Em cũng vậy, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”
An Tĩnh đột nhiên hét lên trong bộ đàm: “Đã lúc này rồi hai người không được phát cơm chó! Hãy nghĩ tới việc chúng tôi đang phải chạy thục mạng được không?”
Văn Xuyên lúng túng ho khan một tiếng, không nói gì nữa.
La Tử Tùng vội vàng đi vào trong nhà kho, khóa cửa kho, thở hổn hển nhìn xung quanh.
Hạng Thần đứng dậy làm một động tác, La Tử Tùng sải bước đi tới, ôm lấy Hạng Thần, hai người nắm chặt tay và chạm vào nhau.
Hạng Thần nhận thấy An Tĩnh đang đi theo phía sau, mặt An Tĩnh bị quấn đầy băng gạc, hắn lập tức cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng nhắc tới nó nữa.” An Tĩnh xua tay, cậu ta thở phì phò, ngồi bệt xuống đất.
La Tử Tùng nhìn vết thương của Kỳ Thập Nhất, quay đầu lại nói: “Nếu không lấy cái này ra thì sẽ rất nguy hiểm, có thể sẽ bị lây nhiễm.”
“Vừa rồi chúng tôi cũng đang thảo luận về chuyện này, đang chuẩn bị đi tìm phòng y tế.”
“Đi ra sau nhà kho.” La Tử Tùng nói: “Lúc nãy khi đi xuống cầu thang tôi có nhìn thấy bản đồ của tòa nhà này, đi ra từ phía sau nhà kho, đi dọc cầu thang bên ngoài rồi đi theo lối ra an toàn. Có một phòng y tế ở trên tầng ba.”
“Được.” Hạng Thần gật đầu. Mà lúc này Kỳ Thập Nhất đã bắt đầu phát sốt, cậu ta dần rơi vào hôn mê, sắc mặt xám xịt do mất máu quá nhiều.
“Cố lên.” Hạng Thần nhẹ nhàng vỗ mặt Kỳ Thập Nhất: “Vẫn chưa kết thúc đâu, cố gắng chống cự nào.”
Kỳ Thập Nhất cố hết sức mở mắt ra, gật đầu, được La Tử Tùng và Hạng Thần cùng nhau đỡ lên.
“Không được, cậu ấy không đứng được.” Hạng Thần ngồi xổm xuống, nói: “Tôi sẽ cõng cậu ấy, nào.”
La Tử Tùng đặt Kỳ Thập Nhất lên lưng Hạng Thần, balo của Hạng Thần do La Tử Tùng mang, hắn lấy dây từ trong balo ra, buộc mình và Kỳ Thập Nhất lại với nhau, nói: “Chúng tôi sẽ không bỏ cậu lại. Giữ chặt vào.”
An Tĩnh lấy thuốc trong túi ra, sờ trán Kỳ Thập Nhất, thử bắt mạch lần nữa rồi tiêm cho cậu ta một mũi thuốc.
“Đi thôi.” An Tĩnh nhỏ giọng nói: “Nhanh lên, tình trạng của cậu ấy không tốt lắm.”
Bốn người bọn họ lập tức chạy về phía cửa sau nhà kho, nhà kho này rất lớn, có khu rau củ, khu thịt đông lạnh, khu hải sản,… Khi chạy qua khu vực đông lạnh, An Tĩnh thấy cửa mở một kẽ hở, cậu ta chạy vào đập lấy mấy cục nước đá, bỏ vài cục đá vào thùng xốp rồi nhanh chóng đi ra bằng cửa sau, bên ngoài là cầu thang sắt xoay, đi lên dọc theo bức tường, từ đây có thể nhìn thấy dòng sông nhân tạo ở phía xa.
Nếu đi như lúc nãy thì cầu thang sắt sẽ phát ra tiếng động, vì vậy bọn họ phải giảm tốc độ và bước đi cẩn thận. Sau khi lên đến tầng ba, La Tử Tùng đi phía trước, một tay cầm súng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ để lộ ra một khe cửa nhỏ rồi dùng gương soi xem xét tình huống bên ngoài hành lang, xác định an toàn mới mở cửa cho mọi người đi vào.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì phòng y tế là phòng đầu tiên ở cuối dãy hành lang.” La Tử Tùng trầm giọng nói.
Cũng may tầng này chỉ có vài tang thi, nghe thấy động tĩnh bọn chúng liền từ trong cửa đi ra, La Tử Tùng ngay lập tức xử lý chúng.
La Tử Tùng lắp một bộ phận giảm thanh trên họng súng. Sau khi anh âm thầm hạ gục lũ tang thi, đầu tiên anh nhìn quanh thang máy, sau đó giơ tay lên làm động tác “chạy” bọn họ vừa chạy vừa nhìn xung quanh, sắc mặt của La Tử Tùng rất căng thẳng và phản ứng của anh rất nhanh nhạy, cứ như thể anh đã trở lại căn cứ huấn luyện. Đôi khi, phải đối mặt với một tấm bia đang di chuyển đột ngột nhô ra.
Ngay khi họ sắp tới cửa phòng y tế, cánh cửa đột nhiên mở ra, một người thò đầu ra.
La Tử Tùng lập tức nhắm chuẩn, đối phương lập tức giơ tay lên, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngón tay La Tử Tùng buông lỏng cò súng.
“201?” An Tĩnh sửng sốt, “Sao anh lại ở đây?”
“Còn có thiếu tướng nữa.” 201 bước sang một bên, sắc mặt Hạng Khôn xám xịt tối sầm, vẻ mặt ủ rũ xuất hiện ở cửa.
“Cha!” Hạng Thần nói.
“Vào đi!” Bọn họ liền đi vào, Hạng Khôn liếc mắt nhìn Kỳ Thập Nhất, lập tức nói: “Mau chóng xử lý vết thương, nhanh!”
May mà có An Tĩnh ở đây, bọn họ lập tức kéo giường bệnh qua để Kỳ Thập Nhất nằm trên đó. Sau đó An Tĩnh lấy đá viên từ trong thùng xốp ra, bọc vào một miếng vải rồi đặt lên trán cho hạ nhiệt.
“Tôi phải phẫu thuật.” An Tĩnh nói: “Mọi người ra ngoài canh giữ đi.”
Bọn họ gật đầu, kéo bình phong qua che lại, may mà bên trong phòng y tế có đầy đủ thiết bị, vẫn có thể làm tiểu phẫu được. An Tĩnh đeo khẩu trang, rửa tay bằng thuốc sát trùng, lấy dụng cụ trong tủ kính ra, ngâm tất cả vào trong thuốc sát trùng, sau khi ngâm và phun rượu một lần nữa, cậu ta cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Kỳ Thập Nhất? Kỳ Thập Nhất? Anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
“An Tĩnh…” Kỳ Thập Nhất sốt đến mức trở nên mơ hồ, khó khăn mở miệng, trên môi hiện rõ các vết nứt.
“Bây giờ tôi sẽ lấy dị vật ra, cố chịu một chút nhé,” An Tĩnh nói: “Ở đây không có thuốc mê, anh phải tự mình chịu đựng.”
Kỳ Thập Nhất gật đầu, nghiêng đầu một cái liền ngất đi.
An Tĩnh trói chặt tay chân Kỳ Thập Nhất vào giường bệnh, hít sâu một hơi, cởi bỏ băng gạc.
Bên ngoài bình phong, Hạng Thần, Hạng Khôn, La Tử Tùng và 201 đứng ở cửa, thường xuyên nhìn vào bình phong với vẻ mặt lo lắng.
Hạng Khôn nói: “Cậu ấy vẫn chưa tốt nghiệp, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.”
201 lau mặt: “Thiếu tướng, số đứa trẻ mà chúng ta hy sinh còn ít hay sao?”
Hạng Khôn thở dài, sắc mặt mệt mỏi.
Hạng Thần nói: “Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Những người khác thì sao?”
Hạng Khôn lấy điếu thuốc ra, nhớ tới Kỳ Thập Nhất đang trải qua một cuộc phẫu thuật, ông lại đặt điếu thuốc vào, sờ sờ đôi môi nứt nẻ nói: “Ba ngày sau khi lên đường, mọi người nhận được tin nhắn của Văn Hạ, cậu ấy có mang theo thiết bị theo dõi, lúc nửa đêm đã kết nối với bộ đàm của chúng tôi, nhưng không nói chuyện, chỉ gõ bàn và gửi mã Morse.”
Hạng Thần có chút kinh ngạc, Văn Hạ còn biết cái này?
Mã Morse vốn là ám hiệu quân sự thời cổ đại, sau mấy thế kỷ về cơ bản chỉ có quân nhân chuyên nghiệp mới sử dụng. Ngày nay do sự phát triển của các ngành khoa học kỹ thuật và sự tiến bộ vượt bậc của sản phẩm khoa học công nghệ cao nên loại mã phức tạp này gần như không được sử dụng.
Nhưng rõ ràng là mạch não của Văn Hạ khác với những người bình thường, không, phải nói là thực sự rất có ích.
Hạng Thần, La Tử Tùng, 201 và những người khác vô cùng ngưỡng mộ anh.
201 hỏi: “Mọi người đều nói cậu ấy làm kinh doanh? Kinh doanh gì?”
“Năng lượng.” Hạng Thần trả lời: “Năng lượng hiếm.”
201 tròn mắt: “Sao mà làm được vậy? Đây không phải là một việc kinh doanh mà một công ty tư nhân có thể tham gia mà đúng không?”
Hạng Thần nhún vai: “Anh ấy làm được. Nói thật, chỉ cần là từ miệng Văn Hạ nói ra thì tôi chưa bao giờ nghi ngờ là anh ấy không làm được.”
“Hôm khác tôi nên đưa cậu ấy đi kiểm tra chỉ số IQ.” Hạng Khôn nói: “Thằng nhóc này không gia nhập quân đội thì tiếc quá.”
“Đừng.” Hạng Thần thản nhiên cười: “Bây giờ đã thành như thế này rồi, mà “quân đội” của cha công bất khả một[1].”
Hạng Khôn trừng mắt nhìn hắn, 201 cảm thấy có chút xấu hổ.
La Tử Tùng nói: “Hạng Thần không có ý đó. Tôi tin rằng nếu sự việc này thực sự liên quan đến cấp trên, thì chỉ có một số người biết sự thật, hầu hết những người trong họ đều vô tội. Đội cứu hộ, 811, và những người khác. Còn có chúng ta… Đều là những nạn nhân vô tội.”
La Tử Tùng nhìn Hạng Thần với ánh mắt không đồng tình: “Khi xảy ra những chuyện này, vẫn là người của quân đội chạy khắp nơi, cứu những người sống sót và hy sinh bản thân.”
Hạng Thần xụ mặt, hắn xua tay: “Tôi biết.”
Hắn liếc mắt nhìn cha mình và 201, thở dài: “Xin lỗi, con nói sai rồi.”
Hạng Khôn lắc đầu, ngồi trên ghế rồi chắp tay nói: “Cha không trách anh, cha biết anh luôn tức giận.”
Ông liếc nhìn con trai: “Hồi đó nhà trường đối xử bất công với anh, nhà họ Chung gây áp lực khiến anh không chịu được giọng điệu kia mà tự ý bỏ học. Sau này cũng không vào quân đội. Thay vào đó, anh lại đi đến loại công ty hậu cần nào đó, làm lãng phí tài năng của bản thân.”
Hạng Thần khoanh tay: “Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi? Cha còn nhắc lại làm gì?”
Hạng Khôn xua tay: “Sau đó lại xảy ra chuyện này, anh thất vọng về… Rất nhiều thứ. Ba nhỏ của anh và cha đã lớn lên trong vòng xoáy này từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, ba nhỏ của anh đã hy sinh rất nhiều vì lý tưởng của em ấy. Trước khi virus bùng phát cha không thể liên lạc được với em ấy, cha cũng không biết em ấy đang ở đâu, có an toàn hay không, anh bị ảnh hưởng bởi hai người chúng ta, anh có đam mê, nhưng thực tế khiến anh bị ảnh hưởng nặng nề.”
Hạng Thần nói: “Được rồi, con biết cha sẽ nói gì. Không có sự công bằng tuyệt đối, trong bất kỳ môi trường nào cũng có người tốt và người xấu, không thể thuần túy phân biệt tốt và xấu với một người trưởng thành. Trong thế giới của người trưởng thành, chỉ có lợi ích và không có đúng hay sai. Đúng không?”
“Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.” Hạng Thần chế nhạo: “Con hiểu rồi.”
Ai cũng hiểu, nhưng vì vẫn còn là một thiếu niên nên không muốn hòa thuận với mấy người người đó, mà tự ý bỏ học cũng là hành động của cảm tính, ý chí của tuổi trẻ chính là dũng khí và cốt khí mà người trưởng thành đã đánh mất từ lâu.
Không phải là “để cho rừng còn xanh[2]“, mà là “hoặc trọng như Thái Sơn, hoặc khinh như hồng mao[3]“.
Hạng Khôn nhìn vẻ mặt quật cường của con trai mình, thở dài, đổi chủ đề: “Chúng tôi đã đi theo định vị và đến đây, nhưng khi tín hiệu vừa biến mất. Chúng tôi đã tìm kiếm gần đó vài ngày mà không có bất kỳ manh mối nào, cuối cùng chúng tôi chỉ có thể bắt đầu từ nơi tín hiệu biến mất.”
“Chúng tôi chia thành hai nhóm rồi đi vào khu nghỉ dưỡng. Đây là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Nó quá nguy hiểm.” Hạng Khôn nói: “Chúng tôi đã tách ra, 201 tìm thấy thứ này trong văn phòng trên tầng cao nhất.”
Hạng Khôn nhặt một thiết bị theo dõi nhỏ, hiển nhiên là nó đã bị tắt.
“Thứ này ở trên bàn, bên dưới có một tờ giấy và trên đó viết “coi tình hình mà làm”.” Hạng Khôn nói: “Chúng tôi thực sự không hiểu điều này có nghĩa là gì, Phải tìm kiếm xung quanh khu nghỉ dưỡng.”
Hạng Khôn nói: “Một số người đã hy sinh, những người khác đã được sơ tán và đang đợi lệnh bên ngoài thành phố H.”
La Tử Tùng nói: “Tôi vốn đi cùng An Tĩnh, để chú Hạng rút lui an toàn nên chúng tôi cố tình đánh lạc hướng đám tang thi. Còn cậu ấy trốn trong thang máy. Tôi hứa sẽ quay lại đón cậu ấy, nhưng không ngờ lại bị tang thi bao vây nên buộc phải rời khỏi tòa nhà. Tôi nghĩ đó là một cơ hội hiếm có, đáng ra cậu ấy nên rời khỏi thang máy.”
An Tĩnh nói sau tấm bình phong: “Tôi chỉ muốn vào thang máy trốn tạm thôi, vừa vào thang máy tiếng chuông báo động liền vang lên, tôi còn nghĩ là chí có một mình mình thì sao lại thừa cân được? Kết quá tiếng chuông báo động lại dẫn tang thi trên lầu xuống, tôi thật là…”
An Tĩnh nhớ lại tình hình căng thẳng lúc đó, không khỏi sợ hãi một lúc.
“Thang máy không biết có chuyện gì, cửa tự động mở ra. Tôi không còn cách nào khác là bấm nút đi xuống. Kết quả là, cửa bị kẹt và thang máy rơi xuống nửa chừng. Tôi cũng bị kẹt trong đó luôn.”
La Tử Tùng giải thích: “Chắc là do xác chết trên nóc thang máy gây ra.”
Có tiếng “leng keng” từ phía sau tấm bình phong, An Tĩnh đã lấy nửa thanh thép còn lại ra.
Kỳ Thập Nhất bị đánh thức vì đau, rêи ɾỉ một tiếng.
May mắn thay, nguồn điện dự phòng trong tòa nhà này vẫn hoạt động tốt, một số thuốc dinh dưỡng và thuốc chống viêm được cất trong tủ lạnh. An Tĩnh khâu vết thương cho cậu ta, tiêm cho cậu ta một liều thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt, sau đó truyền dinh dưỡng cho cậu ta, rửa tay rồi đi ra từ sau tấm bình phong.
Mấy người Hạng Thần nhìn vào thấy tình hình đã ổn định nên nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
An Tĩnh nói: “Tôi cứ tưởng sẽ bị nhốt trong đó rất lâu, không ngờ anh La lại quay lại tìm tôi sớm như vậy.”
La Tử Tùng nhìn băng gạc trên mặt cậu ta,nói: “Tôi đã nói sẽ trở lại đón cậu thì nhất định sẽ trở lại.”
An Tĩnh nở nụ cười.
Hạng Thần nói: “Văn Hạ gửi mật mã gì cho cha?”
“Chu Trì vô tội.” Hạng Khôn cau mày: “Nhan Thư Ngọc có vấn đề, Chu Trì đã bị che mắt. Hồi đó, trại tị nạn thành phố J nổ tung là do mệnh lệnh của tổng chỉ huy. Vào thời điểm đó, hắn và Chung Hạo Sinh đã đấu đá nội bộ, đối tượng của cuộc tranh chấp là về Văn Xuyên. “
“Ý cha là gì?” Hạng Thần lập tức cảnh giác.
“Cha sẽ nói chuyện này khi an toàn.” Hạng Khôn nói: “Chu Trì đã biết chuyện gì đã xảy ra, cô ấy đồng ý giúp Văn Hạ. Ám hiệu cuối cùng của Văn Hạ là “hội Cộng Sinh”, sau đó tín hiệu của cậu ấy đã biến mất.”
Hạng Thần đi vòng vòng một chỗ, nói: “Tín hiệu biến mất ở đây, lại nói rằng “coi tình hình mà làm”. Con đoán họ đang ở đây.”
La Tử Tùng gật đầu: “Chúng ta cũng nghĩ như vậy.”
“Anh ấy đang trốn ở đâu?” Hạng Thần thắc mắc: “Tại sao anh ấy không mang theo thiết bị theo dõi? Có phải là… Bị phát hiện rồi không?”
“Cũng có thể là do cậu ấy sợ bị phát hiện nên tự mình tháo nó ra trước. Cậu ấy rất thông minh.” Hạng Khôn nói.
Chú thích:
[1] Công bất khả một: những đóng góp của một người không thể không được chú ý
[2] Nguyên câu là: 留得青山在,不怕没柴烧 (Để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt) Giữ được cái gốc, phần căn bản, thì mọi việc sẽ tốt.
[3] Nguyên câu là: 人固有一死,或重於泰山,或輕於鴻毛(Nhân cố hữu nhất tử, hoặc trọng như Thái Sơn, hoặc khinh như hồng mao): Người đời ai cũng phải chết, có cái chết nặng như núi Thái Sơn, có cái chết nhẹ tựa lông hồng.