“Thiếu tướng Hạng, tôi ngưỡng mộ tên tuổi anh từ lâu rồi. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” Ngài Ân ngồi trong xe mỉm cười, nói: “Vợ anh vẫn khỏe chứ?”
Hạng Khôn cau mày, nhìn người đàn ông có vẻ nho nhã trước mặt đang nói chuyện vô cùng kỳ quặc, nói: “Anh biết Tiểu Nguyên?”
“Tất nhiên là có, Quý Hồng Nguyên, con trai út của nhà họ Quý nổi tiếng. Mười lăm tuổi đã bỏ nhà ra đi, cắt đứt liên lạc với nhà họ Quý. Người nhà họ Quý coi như cậu ấy đã chết, nhưng không ngờ là cậu ấy lại vào Cục tình báo đặc biệt, lại càng quen biết.” Ngài Ân cười và nói đầy xúc động: “Anh có biết rằng người mà cậu ấy nên lấy là tôi không?”
Hạng Khôn đã được huấn luyện trong quân đội nhiều năm và có vô số cấp dưới, từ lâu đã rèn luyện khả năng che giấu cảm xúc và sự tức giận của mình. Nhưng đối mặt với vợ và con trai, ông vẫn không thể che giấu được tính khí cáu kỉnh ban đầu của mình, vẻ mặt của ông giống như khi ở với Hạng Thần, lông mày đứng lên, tức giận nói với người thèm muốn Omega của mình: “Ý anh là gì? Anh là ai? Có quan hệ gì với nhà họ Quý?”
201 đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nói: “Chờ đã, có phải là nhà họ Ân không? Nhà giàu nhất thành phố M?”
Hạng Khôn bị nhắc nhở như vậy, liền cẩn thận quan sát sắc mặt của ngài Ân, nghi ngờ nói: “Ân Kỳ? Sao anh lớn lên nhìn không giống trên tivi vậy?”
“Sau khi trải qua nhà tan người mất và giãy dụa bên bờ vực của cái chết, tôi làm sao có thể giống như trước đây được?” Ân Kỳ cười cười, giơ tay lấy ra một chai rượu từ tủ lạnh nhỏ trong xe, lấy thêm ba cái cốc, đưa cho Hạng Khôn và 201 rót rượu vào rồi nâng ly lên và nói: “Nếu cuộc sống không có ngày mai, càng nên ăn mừng lúc này, Cheers.”
Hạng Khôn không cụng ly với ông ta, cũng không uống rượu, nhìn ông ta, nói: “Vậy sao anh lại biết chuyện của Tiểu Nguyên?”
“Trước khi nhà họ Quý sụp đổ, vẫn còn một số thế lực ở thành phố M.” Ân Kỳ xoay xoay ly rượu, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, nếp nhăn khóe miệng mang theo một đường vòng cung ôn nhu nói: “Cậu ấy không nhắc tới chuyện này với anh?”
Hạng Khôn không nói, ánh mắt cảnh giác dò xét.
Ân Kỳ nói: “Sau khi cậu ấy vào Cục tình báo đặc biệt, tôi rất khó để nghe ngóng tin tức về cậu ấy. Dù gì thì… Đó cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể nhúng tay vào được. Vài năm sau nhà họ Quý xảy ra chuyện tham nhũng, hối lộ, sản phẩm có vấn đề lớn về chất lượng, nền đất đẹp cũng bị cướp mất. Xôi hỏng bỏng không… Tôi đoán những chuyện này hẳn là có chút liên quan đến Tiểu Quý? Cậu ấy luôn muốn báo thù, người đó, vẻ ngoài có vẻ ngây thơ đáng thương, mềm mại như một con nai trong sáng, nhưng tâm tư lại rất sâu.”
“Câm miệng.” Hạng Khôn hơi khom người, bắp tay duỗi thẳng, cơ bắp vai và lưng lờ mờ hiện lên, giống như dã thú có thể vồ vào cổ đối phương bất cứ lúc nào, trầm giọng nói: “Tôi biết em ấy là ai, Tôi biết rõ hơn anh.”
Ân Kỳ nhướng mày nhìn ông, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ồ? Thật sao? Nhưng hình như cậu ấy đang giấu anh rất nhiều chuyện. Cậu ấy rất ít khi về nhà từ sau khi kết hôn với anh đúng không? Nói có đúng không? Cậu ấy nói là vì lý tưởng, còn sự thật là như thế nào?”
Giữa mắt Hạng Khôn thể hiện sự thù địch, sắc mặt ông âm u cười gằn: “Sao anh lại biết?”
Ân Kỳ dang tay và làm một tư thế bất lực: “Sau khi virus bùng phát, cậu ấy đã liên lạc với tôi, chúng tôi đã cùng nhau nói chuyện dưới ánh nến vào buổi tối…”
Bịch, một tiếng vang lớn, 201 hoảng hốt nâng ly rượu lên, giơ chân tránh xa động tác của Hạng Khôn.
Hạng Khôn đẩy mạnh Ân Kỳ vào góc, tài xế lập tức quay đầu giơ súng lên: “Buông ra!”
Người ngồi bên ghế lái phụ lập tức túm lấy ông, cố gắng kéo ông ra: “Buông ra! Ngài Ân!”
“Anh đã gặp Tiểu Nguyên? Em ấy ở đâu? Em ấy đang làm gì? Rốt cuộc các người đang làm cái khỉ gì vậy?” Hạng Khôn gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu giống như mãnh thú khát máu bị đoạt mất con mồi. Hàm răng sắc nhọn gần như sắp chạm vào cổ Ân Kỳ, pheromone Alpha đáng sợ bùng phát khắp cơ thể khiến da đầu 201 và những người trở nên tê rần, không ngừng lùi lại, tài xế theo bản năng dừng xe, mở cửa trên nóc xe ra, bản năng thúc giục chạy trốn.
“Bình tĩnh.” Ân Kỳ đang túm cổ áo, một tay vẫn cầm ly rượu, trong mắt hiện lên vẻ không muốn, nói: “Tôi thật sự không hiểu, tại sao cậu ấy lại chọn anh?”
“Đằng trước xảy ra chuyện gì thế?” Văn Xuyên thấy chiếc xe phía trước đột nhiên đi vòng vèo, sau đó xe dừng lại, cửa trên nóc xe mở ra.
Hạng Thần tháo dây an toàn xuống xe: “Tôi đi xem một chút, em đừng nhúc nhích.”
Hạng Thần nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa xe, chống một tay lên thành nóc nhảy xuống, vạt áo vén lên lộ ra cơ bụng cường tráng, trông rất đẹp trai.
An Tĩnh huýt sáo một tiếng khiến vết thương bị kéo lên, cậu ta liền phát ra một tiếng “hừ”, La Tử Tùng bất lực nói: “Lúc này rồi mà còn lắm mồm à?”
Văn Xuyên nhíu mày, nhìn thẳng về phía trước, nhìn thấy Hạng Thần đang vỗ vỗ thân xe, liền cau mày nghiêm túc, hắn leo lên nóc xe nhìn vào bên trong vài lần, sau đó liền nhảy vào.
Hồi lâu trong xe không có phản ứng, một đám tang thi đang đuổi theo, súng máy tự động quay mòng mòng bắn ra, khói xanh bay thẳng tắp, vỏ đạn nóng bỏng rơi trúng vào thân xe phát ra tiếng leng keng, rồi lại rơi xuống mặt đất.
Văn Xuyên nói: “Có chuyện rồi.” Cậu cầm bộ đàm lên nói: “Hạng Thần? Sao vậy?”
Đoàn xe phía trước cũng nhận ra vấn đề và lần lượt dừng lại, có người xuống xe đi về phía bên này.
“Hạng Thần?” Văn Xuyên khẩn trương nói: “Trả lời đi! Có chuyện gì vậy?”
“Xẹt…” Tiếng động vang lên, Hạng Thần thở hổn hển: “Cha tôi đánh nhau với người họ Ân kia!”
Hạng Thần hét lên một tiếng, sau đó bộ đàm lại im bặt, mọi người trong xe nhìn nhau.
La Tử Tùng nói: “Để tôi đi xem thế nào.”
Văn Xuyên đứng lên: “Tôi cũng đi.”
Chỉ là trước khi hai người xuống xe, Hạng Thần đã lôi Hạng Khôn ra ngoài, hình tượng cao lớn đáng tin cậy của thiếu tướng Hạng trong mắt mọi người đã sụp đổ ngay lập tức, vừa mắng vừa đá, quần áo xộc xệch. Khóe miệng của Hạng Thần bị vạ lây nên vô tình bị thương, nhìn hắn có vẻ như đang mất bình tĩnh, hắn kéo người đó xuống đất, hét lên: “Cha mấy tuổi rồi! Cha đang làm cái quái gì vậy?”
“Cái gì mà mấy tuổi rồi?” Hạng Khôn tức giận: “Ở tuổi nào cha cũng có thể dẫn một đội quân đi chiến đấu! Cái tên họ Ân kia ông đây còn đánh được mười lần! Chuyện này có liên quan gì đến tuổi tác không?”
Hạng Thần: “…”
Ân Kỳ cũng xuống xe, chỉnh lại quần áo và đầu tóc rối bù, hít một hơi dài, ngoài mặt giả vờ tươi cười nói: “Tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Tiểu Quý, nhà họ Quý từ lâu đã hứa gả Tiểu Quý cho tôi.”
Hạng Thần: “?”
Văn Xuyên và La Tử Tùng cũng xuống xe, nhìn Ân Kỳ rồi sau đó lại nhìn Hạng Khôn, bối rối không hiểu gì.
An Tĩnh nằm bò trên cửa xe, cậu ta nói: “A, đang nói tới ba nhỏ của anh Hạng đúng không?”
Văn Xuyên: “…” Cái quái gì vậy?
“Nếu không phải do Tiểu Quý yêu cầu, tôi không rảnh mà đến đón anh đâu.” Ân Kỳ vỗ vỗ bụi trên người mình, nói: “Anh là một tên liều lĩnh, anh có thể cho Tiểu Quý cái gì?”
Hạng Thần: “… “
Hạng Thần cắt ngang: “Này, đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi. Ông là ai?”
Ân Kỳ tỏ vẻ tiếc nuối: “Nếu không phải vì Tiểu Quý bỏ nhà ra đi và gặp cha cậu, một tên lưu manh trong quân đội thi bây giờ tôi đã là cha của cậu rồi.”
Hạng Thần: “…” Chuyện quái gì vậy?
Văn Xuyên: “… Phụt.”
Hạng Thần sửng sốt, vừa quay lại đã thấy cậu con dâu nhà mình không nhịn được cười, vẻ mặt lập tức trở nên hoang mang, chuyện quái gì đang xảy ra thế?
“Nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn chỉ là thiếu tướng, nếu không chiến đấu thì hầu như không có thực lực.” Ân Kỳ nhìn Hạng Khôn, tỏ vẻ cao ngạo, nói: “Hạng Thần bị nhà họ Chung ức hϊếp ở trường đại học, anh đã không bảo vệ được nó. Cậu ấy rõ ràng là rất có tài năng nhưng lại lãng phí tài năng ở một công ty hậu cần nào đó.”
Hạng Thần: “!”
La Tử Tùng bất lực: “Chờ đã, hai người có chắc muốn nói chuyện này ở đây không?”
Hạng Khôn tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Anh nói cho tôi biết Tiểu Nguyên ở đâu?”
Nói đến đây, sắc mặt Ân Kỳ cũng trầm xuống, trầm mặc không nói.
Hạng Khôn hít sâu một hơi, l*иg ngực phập phồng, hất tay con trai ra, kéo kéo cổ áo, sắc mặt lạnh lùng nhìn đối phương: “Em ấy ở thành phố A đúng không?”
Hạng Thần: “!”
Văn Xuyên: “!”
Hạng Khôn tức giận cười: “Anh làm được mà! Có phải anh cũng thử cản em ấy mà cũng không được hay sao? Quý Hồng Nguyên muốn làm việc gì thì ai có thể ngăn được em ấy đây?”
Ân Kỳ nhìn Văn Xuyên, sau đó lại nhìn Hạng Khôn, nói: “Thế anh nghĩ vì sao dữ liệu virus lại bị đưa ra ngoài?”
Hạng Khôn xoa mặt mình, lập tức hiểu ra mọi thứ.
Ông dùng một tay che đôi mắt, cúi đầu cười giận dữ, vừa lắc đầu vừa cười: “Đúng vậy, cũng chỉ có em ấy mới có khả năng lẻn vào căn cứ kẻ địch còn liều mình đánh cắp virus. Sao em ấy không hề nhắc tới chuyện này với tôi, một câu cũng không nhắc tới. Em ấy coi ông đây là cái giống gì? Máy đóng cọc à? Còn là cái máy hình người?”
Mọi người: “…”
Ngay cả Ân Kỳ cũng không khỏi lộ ra một tia đồng tình trong mắt.
Hạng Thần che miệng cha mình để ngăn ông mất trí mà cái gì cũng nói ra.
Cha là người giỏi mọi việc và rất đáng tin cậy đối với đối thủ cũng như nhiệm vụ của mình. Có điều là cứ đυ.ng tới chuyện của mẹ là nổ, mẹ chính là vảy ngược của cha, người mà không ai có thể đυ.ng tới. Những ngày qua, trong lòng cha luôn lo lắng không yên. Nhưng ông đã che giấu nó rất tốt, nhưng bây giờ Ân Kỳ lại châm lửa vào cái kíp nổ này. Bùm, ngay lập tức nổ tung.
Đối với cha mà nói, mẹ chính là bạch nguyệt quang*, là nốt chu sa* trong tim ông và là biểu tượng của tất cả vẻ đẹp mà ông có thể nghĩ đến.
Hạng Thần nhớ hồi còn nhỏ cha luôn nhắc đến mẹ: Khi mẹ hắn gặp cha là năm ông ấy mười lăm tuổi, khi đó cha mười tám tuổi, ông đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó cha hắn nói mẹ là một đứa trẻ mồ côi được cha hắn nhận làm con nuôi, hắn còn chế nhạo ông rằng cha chỉ đang chơi trò chơi nuôi dưỡng tới lớn mà thôi. Mà cuối cùng, hai người đã kết hôn, họ đã có hắn.
Bây giờ chuyện gì đang xảy ra với “vị hôn phu chính gốc” này? Ông ta đến từ đâu?
Hạng Thần và Văn Xuyên đứng từ xa nhìn nhau, Văn Xuyên nhướn mày, ý nói gia đình anh giống như một bộ phim truyền hình đầy cẩu huyết.
Hạng Thần: “…”
Hạng Khôn bình tĩnh lại, thở dài một hơi nói: “Em ấy còn nói cái gì nữa?”
“Trước khi virus bùng phát, cậu ấy đã nhờ tôi bảo vệ các người và giúp đỡ khi cần thiết.” Ân Kỳ đứng trên nóc xe, vô số tang thi muốn đến gần, nhưng đều bị những người xung quanh gϊếŧ chết, đám tang thi tới càng ngày càng nhiều, từ xa còn nghe thấy tiếng kêu gào. Ân Kỳ giống như một vị thần của tận thế, ông ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, cổ áo đứng, che đi một phần của cằm, tao nhã mà lạnh lùng: “Mấy ngày trước tôi gặp được cậu cả nhà họ Văn, cậu ta đã nói với tôi là các người sẽ tới, vì vậy tôi kêu người đợi ở đây.”
Văn Xuyên lập tức nói: “Anh hai của tôi ở chỗ các ông sao?”
Ân Kỳ gật đầu nói: “Về phần Tiểu Quý, tôi không thể ngăn cản cậu ấy, còn anh thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Hạng Khôn xoay người rời đi, lên xe Văn, nói: “Đi.”
Văn Xuyên đi theo vài bước: “Chú định đi đâu?”
Hạng Thần cau mày nói: “Cha, bình tĩnh chút, chúng ta không thể đến thành phố A mà không có sự chuẩn bị.”
“Cha biết.” Hạng Khôn xoa mặt, mệt mỏi và tức giận: “Đi với tên này trước, chúng ta sẽ khởi hành sau khi làm rõ sự việc.”
Hạng Khôn gật đầu, La Tử Tùng đứng dậy đổi vị trí với Hạng Khôn, đi lên xe của Ân Kỳ.
Đoàn xe lại bắt đầu di chuyển, trong xe im bặt một hồi, Văn Xuyên và An Tĩnh không dám nói chuyện.
Hạng Thần trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Cha, mẹ ông ấy…”
“Em ấy sẽ ổn thôi.” Hạng Khôn tự hỏi liệu ông đang tự an ủi mình hay con trai mình, nói: “Em ấy mạnh mẽ như vậy, em ấy sẽ ổn thôi.”
Văn Xuyên không nhịn được mà nói: “Vậy ý của ngài Ân là “kẻ phản bội” đưa virus ra ngoài thật ra là…?”
Là mẹ của Hạng Thần? Chuyện này quá thần kỳ rồi, Văn Xuyên không khỏi liếc nhìn Hạng Thần một cái, cũng chưa lấy lại được tinh thần.
“Cha nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.” Hạng Khôn ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại: “Cha không thể liên lạc với em ấy trước khi virus bùng phát. Nhưng lần cuối cùng cha liên lạc với em ấy là khi em ấy đang làm nhiệm vụ, ở nơi rất tối tăm, không thấy rõ mặt. Giọng nói cũng rất nhỏ, em ấy nói với cha là em ấy đang làm một nhiệm vụ cơ mật nào đó. Trừ khi em ấy chủ động liên lạc không thì cha không thể liên lạc được với em ấy.”
“Sau khi virus bùng phát, cha lập tức đến Cục tình báo, muốn nhờ ai đó giúp cha tìm em ấy, nhưng không ai biết em ấy đã đi đâu. Nhiệm vụ này của em ấy là nhiệm vụ cấp cao nhất, thậm chí ngay cả cấp trên cũng không có quyền xem.” Hạng Khôn nói: “Lẽ cha nên nghĩ rằng một nhiệm vụ bí ẩn như vậy, tất nhiên phải có liên quan gì đó đến virus!”
Hạng Thần đánh hơi ra điểm đáng ngờ: “Khoan đã, ba nhỏ đi sớm như vậy… Có nghĩa là cấp trên đã sớm biết về virus. Không, ban đầu chúng ta đoán rằng những người cấp trên cho phép tiến hành thí nghiệm. Nhưng nếu như vậy, có phải là họ đã chia thành các phe phái khác nhau, một số ủng hộ và một số chống lại? Và ba nhỏ thuộc phe phản đối?”
“Ít nhất thì phe phản đối đã ra lệnh cho em ấy đi.” Hạng Khôn nói: “Có lẽ em ấy muốn ngăn chặn nó, nhưng đã quá muộn.”
“Ông ấy sẽ tự bảo vệ mình.” Hạng Thần an ủi: “Ông ấy đã biết chuyện này từ lâu rồi, nhất định sẽ có cách tự bảo vệ mình.”
“Vaccine giả thì sao?” Hạng Khôn lẩm bẩm: “Cái trên người Chung Hạo Sinh? Em ấy cũng tiêm à?”
Mọi người im lặng, bầu không khí ngột ngạt tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp. Một lúc sau, Hạng Khôn mới nói: “Cha không quan tâm mối quan hệ giữa ba nhỏ anh tên họ Ân kia là gì, anh là con của em ấy, cha là chồng của em ấy. Mẹ nó, gia đình của chúng ta không ai có thể chia cắt được!”
Mặc dù lúc này không hợp cho lắm, nhưng giờ phút này Văn Xuyên đột nhiên muốn bật cười, Hạng Khôn và Hạng Thần như tạc cùng một khuôn, ngay cả việc ăn dấm cũng rất giống nhau, sự cố chấp và khao khát độc chiếm dành cho Omega của mình cũng gần giống hệt nhau.
Trong tương lai… Nếu có tương lai, khi họ đến tuổi này, Hạng Thần cũng sẽ như thế này sao? Nghe nói cậu có liên quan gì đó với một Alpha khác, cho dù có bốn mươi năm mươi tuổi thì cũng muốn xắn tay áo tìm người ta lý luận như thế này sao?
Trái tim Văn Xuyên chợt mềm nhũn, không nhịn được nhìn trộm Hạng Thần đang lái xe, nhìn hết cái này đến cái khác.
Hạng Thần dường như biết cậu đang suy nghĩ gì, khóe miệng cong lên, giơ tay nhéo ngón tay Văn Xuyên.
Chỉ bằng một động tác, hai người không giao tiếp bằng miệng nhưng vẫn ngầm hiểu ý đối phương, tai Văn Xuyên có chút đỏ lên, ngẩng đầu nhìn bên ngoài.
Cậu không được cảm giác muốn hôn Alpha của mình.
Đoàn xe nhanh chóng đi qua một công viên rừng rậm nhân tạo nhỏ, sau công viên đó là một nhóm nhỏ biệt thự hai tầng.
Đoàn xe tiến vào lối vào của bãi đậu xe ở dưới tầng hầm, mùi xi măng và máu từ lỗ thông hơi xông vào, Kỳ Thập Nhất đang hôn mê bỗng ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại, nhìn thấy cạnh mình thay vì La Tử Tùng thì lại là Hạng Khôn với vẻ mặt tối tăm, cậu ta hơi sững sờ, không biết hôm nay đang xảy ra chuyện gì: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
An Tĩnh nói: “Không lâu đâu, ngủ tiếp đi.”
Kỳ Thập Nhất nhìn Hạng Khôn rồi yếu ớt chào hỏi: “Thiếu tướng.”
Hạng Khôn đen mặt ừm một tiếng, có vẻ như trong phút chốc sẽ gϊếŧ ai đó.
Kỳ Thập Nhất: “…”
Bãi đậu xe bên dưới khu biệt thự liên thông, có sự kết nối với nhau, súng máy tự động được lắp đặt ở cửa ra vào, camera ở khắp mọi nơi, một số nơi được bố trí cạm bẫy.
Rõ ràng, nơi này từ lâu đã được dùng làm căn cứ tạm thời.
Hạng Khôn nhìn quanh và nói: “Vì sao ba nhỏ anh lại tìm anh ta mà không tìm cha?”
Hạng Thần thở dài nói: “Mẹ không muốn cha lo cho mẹ.”
“Chỉ vì vậy thì cha sẽ không lo lắng?”
Hạng Thần cũng không biết nên khuyên như thế nào, vì vậy Văn Xuyên nói: “Chú Hạng, chú ấy nhất định có nỗi khổ riêng, chú nên tin tưởng chú ấy.”
Hạng Khôn nói: “Đương nhiên là chú tin tưởng em ấy, chú chỉ là…”
Nếu là trước kia Hạng Thần có thể không hiểu cha mình, nhưng hiện tại hắn có thể hiểu được: là một Alpha, ông không thể bảo vệ Omega của mình. Hơn nữa lúc này, người mà Omega muốn liên hệ lại là người khác, cho dù lý do là gì đi nữa thì chắc cha không thể nào bỏ qua được.
Hạng Thần theo bản năng nhìn Văn Xuyên, nghiêm nghị nói: “Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, vì bất cứ lý do gì, em nhất định phải tìm tôi đầu tiên.”
Văn Xuyên gật đầu, vỗ nhẹ lên tay Hạng Thần.
Đoàn xe đi vào từ một đầu của bãi đậu xe, cuối cùng dừng lại khi nó vòng đến đầu kia.
Trong bãi đậu xe ở đây có rất nhiều vật tư, Ân Kỳ xuống xe làm động tác mời, đám người Hạng Thần lập tức xuống xe, Hạng Khôn cũng không thèm nhìn ông ta, Ân Kỳ liền dẫn đầu đi vào bên trong, từ thang máy đi lên, tiến thẳng vào khu biệt thự.
Từ vị trí thang máy đi ra là một siêu thị nhỏ trong khu biệt thự, mà vừa đẩy cửa ra liền thấy con đường bên trong khu biệt thự.
Xe cộ không được phép vào đây, những con đường được lát bằng đá màu rất đẹp, những hàng rào gỗ hai bên nở hoa rực rỡ, dây leo xanh mướt quấn lấy nhau, cành non vươn mình về phía người qua lại.
Nếu không có thảm họa xảy ra thì đây quả thực là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng và thư giãn, nó giống như một thiên đường.
Trên đường toàn là người của “Hội Cộng Sinh” đeo bao tay áo xác định danh tính, cầm súng đi tuần tra.
Ân Kỳ nói: “Ở đây rất an toàn, buổi tối có thể ra ngoài đi dạo để hóng gió.”
Ông ta chỉ lên bầu trời và nói: “Ánh trăng những ngày này rất đẹp và các vì sao cũng rất sáng.”
Hạng Khôn im lặng không nói gì, Hạng Thần cõng Kỳ Thập Nhất trên lưng, dẫn theo Văn Xuyên, An Tĩnh thì đi theo La Tử Tùng, mọi người vừa đi vừa nhìn xung quanh. La Tử Tùng theo thói quen ghi nhớ tất cả các lối ra vào, khi đi ngang qua bản đồ địa hình thì dừng lại một lúc, anh bí mật ghi nhớ các tuyến đường.
Căn biệt thự hai tầng với khu vườn được đánh dấu số một đã gần trong gang tấc, Ân Kỳ mở cửa cho mọi người vào. Có mấy người đang ngồi trong phòng khách, họ mở radio lên vừa uống cà phê vừa trò chuyện, mùi cà phê nồng nặc xua tan mùi máu tanh khiến thần kinh người ta cảm thấy thư thái.
Trong số đó có Văn Hạ và Chu Trì đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ.
“Anh hai!” Văn Xuyên vui vô cùng, Văn Hạ sải bước đi tới, ôm lấy cậu, nghiêng đầu hôn lên vành tai em trai mình.
“Chà, bé ngoan của anh, em dọa chết anh hai rồi.” Văn Hạ ngửi thấy sự thay đổi của pheromone trên người Văn Xuyên, anh khó chịu liếc nhìn Hạng Thần, anh ôm Văn Xuyên đi về phía sofa, kêu Chu Trì giúp mình mang món lót dạ ra.
Khóe miệng Hạng Thần giật giật, hắn nhìn chằm chằm cái tay đang ôm Văn Xuyên của Văn Hạ, nhịn cảm giác muốn tóm lấy người nào đó.