Niềm hứng khởi khiến cô quên hết lời dặn dò của sư phụ, đắm chìm trong vẻ đẹp thanh mảnh của mình.
“Chẳng phải sắp được gặp Phó Thầm rồi sao, có phải em rất vui không?”
Tống Thần không cần ai mời đã mở miệng, giọng nói chứa đầy sự oán hận rèn sắt không thành thép không thể giấu giếm.
“Đừng tưởng anh không biết em nhận công việc này vì lý do gì, không phải em không thích cậu ta sao? Lúc người ta thổ lộ, em còn nói cậu ta là người tốt, giờ em đã đi nước ngoài hai năm, nghe nói cậu ta đã sớm ở bên Vân Đào, em đừng làm chuyện xấu, bây giờ cơ thể em không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.”
Giọng Tống Thần giảm bớt một chút, mang theo chút buồn bực: “Rõ ràng đi nước ngoài để điều trị, sao bệnh càng ngày càng nặng, chẳng phải là tìm trúng lang băm sao.”
Cái tên này làm Lâm Thích cảm thấy quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.
Nhìn qua cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài càng ngày càng hoang vắng, cô hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tống Thần bị cô làm xịt keo một lần nữa, nhanh chóng tức giận: “Hóa ra lúc nãy anh nói nhiều như vậy mà em không nghe lấy một câu à?”
“Chúng ta không phải đang đi đến hiện trường của show 《 Nguy Hiểm Không Thể Tưởng 》 của đạo diễn Trần sao, chính em đã ký hợp đồng cho show kinh dị này, em đã quên rồi sao?”
“Đạo diễn Trần một mực tuyên bố muốn làm show kinh dị hàng đầu quốc gia, đúng là đồ thùng rỗng kêu to, nói thì lớn nhưng ai cũng biết ông ta hoàn toàn không có tiền, cũng không kéo được tài trợ.”
“Tự nhiên đi đến nơi ma quỷ để quay show, cũng không biết trúng cơn gió nào.”
Ánh mắt Lâm Thích lóe lên, hỏi: “Show kinh dị… Thật sự có quỷ sao?”
Tống Thần cười nhạo một tiếng, không hề để ý: “Làm sao có thể thật, trên thế giới này đâu có quỷ, chắc chắn là giống như trốn thoát khỏi mật thất, rồi bố trí một ít âm thanh rùng rợn và NPC để hù dọa khách mời.”
Lâm Thích im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng cười: “Chắc không?”
Giọng cô rất khẽ, Tống Thần không nghe rõ quay đầu lại: “Cái gì?”
Lâm Thích nhìn chằm chằm vào anh, nửa đùa mở miệng: “Anh Tống tối nay tốt nhất là về nhà trước 9 giờ, nhớ là đừng đi cầu nha.”
Tống Thần: “Đừng đi cầu là có ý gì, chẳng lẽ sẽ gặp ma?”
Lâm Thích một tay chống cằm, mắt hạnh cong lên: “Khó mà nói, haizz, nhỏ thì có thể ngã đến gãy chân, lớn thì… không chắc đâu.”
Tống Thần cười to: “Được được, anh biết rồi.”
Lâm Thích nhận ra anh không tin, một lần nữa dựa vào đệm mềm sau lưng không nói gì thêm.
Tống Thần lái xe càng nhanh càng ổn định, kiến trúc xa xa dần dần hiện rõ, rõ ràng chưa tới ngoại ô mà đã hoang vu quá mức, một mảnh hoang vu chỉ có một tòa nhà cao, như được bao phủ trong sương mù đậm đặc, cực kỳ kỳ lạ.
Lâm Thích một tay tựa vào cửa sổ, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu bóng dáng tòa nhà bên ngoài: “Haizz…”
Tống Thần có chút bất ngờ: “Em biết nơi này?”
Lâm Thích chớp mắt, cười với anh một chút: “Không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi lạnh một chút.”
Tống Thần đồng tình gật đầu, dùng tay xoa xoa cánh tay, run một cái: “Thật đấy, đạo diễn Trần làm sao tìm được một nơi kỳ lạ như thế này, thật là rùng rợn.”
Dù là mùa hè nắng nóng, nhưng Tống Thần vẫn tăng điều hòa giữ nhiệt: “Chúng ta sắp tới nơi rồi, em nghỉ ngơi thêm một chút đi.”
Lâm Thích dựa nghiêng vào đệm mềm, mắt không rời khỏi kiến trúc đang đến gần.
Hơn mười phút nữa, xe dừng lại dưới chân tòa nhà.
Tống Thần đi vòng qua mở cửa xe, Lâm Thích rất tự nhiên đặt tay lên tay anh để xuống xe, đứng dưới ô che nắng.
“Lâm Thích.”
Giọng nói trầm thấp khiến Lâm Thích quay đầu, một người đàn ông cao khoảng 1 mét 80, mặc bộ đồ tây màu đen lịch lãm, tự tin, ra dáng tổng tài bá đạo nhìn cô với đôi mắt phượng đầy vẻ phức tạp.
Bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp, mặc chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen mềm mại, vừa nhìn đã thấy giống Lâm Thích ban đầu, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn khác biệt, so với Lâm Thích yếu đuối tinh xảo, Vân Đào càng thêm linh động.
Ôi chao, nam nữ chính trong sách xuất hiện, cũng là tam kim ảnh đế của giới giải trí và tiểu hoa đang nổi.