“Lâm Thích, anh hỏi lại một lần cuối, em thật sự muốn tham gia show giải trí kinh dị đó thật sao?”
“Em mới vừa trở về nước, không phải em nói là sẽ nghỉ ngơi một thời gian trước khi trở lại công việc sao? Cơ thể em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, gan lại yếu, tham gia loại show như thế này…”
Lâm Thích rũ mắt run rẩy, tiếng nói bên tai càng lúc càng nhanh, cô giơ tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
“Anh Tống.”
Giọng cô thật nhẹ, khiến cho người đàn ông ngày càng bị cuốn vào dòng ‘RAP’ đang trào dâng bỗng chốc im lặng.
Tống Thần ngẩng đầu, nhìn qua Lâm Thích ngồi phía sau: “Thôi, nếu sợ đến mức không chịu nổi, chắc chắn phải nói với đạo diễn muốn rời đi, không có gì quan trọng hơn sức khỏe cả.”
“Biết chưa?”
Lâm Thích vẫn cúi đầu như cũ, ngón tay thon dài chống vào huyệt Thái Dương, khẽ ậm ừ.
Cửa kính xe từ từ nâng lên, không gian trong xe trở nên yên tĩnh như ban đầu.
Trong đầu, những ký ức hỗn loạn dần trở nên rõ ràng, cơn đau đầu của Lâm Thích cũng giảm bớt đi không ít.
Nửa giờ trước, Lâm Thích vẫn đang chuẩn bị nhận nhiệm vụ không thể hoàn thành từ sư huynh dưới núi, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành một nữ phụ cùng tên trong sách.
Khi ở đạo quan chán chường, ngoài việc luyện công, cô cũng chỉ có thể gϊếŧ thời gian bằng cách đọc tiểu thuyết, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ xuyên vào trong sách.
Đây là một câu chuyện ngược văn xưa, trong đó Lâm Thích là ánh trăng sáng của nam chính và nam phụ, sau vài năm đi nước ngoài, nam chính và nam phụ đều yêu nữ chính, còn kết cục của ánh trăng sáng thì cô không biết vì chưa đọc xong.
Dựa vào kinh nghiệm đọc sách nhiều năm, nữ phụ ánh trăng sáng như Lâm Thích thường không có kết cục tốt.
Lâm Thích thở dài, lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trong túi.
Trong gương là hình ảnh của một cô gái hai mươi tuổi, làn da trắng như sứ, dường như có thể thấy được cả mạch máu. Đôi mắt hạnh màu hổ phách đầy u buồn, viền mắt hồng hào, đáng yêu đến nao lòng, khóe miệng cong lên tạo nên một đường cong hoàn hảo, mái tóc đen buông lơi trên vai, toàn thân toát lên vẻ mong manh dễ vỡ.
Cô thử cười, đôi mắt hạnh biến thành hình trăng lưỡi liềm, lấp lánh ánh sao.
Trong mắt Lâm Thích lóe lên vẻ hứng khởi, dù khuôn mặt không thay đổi, nhưng khí chất đã biến đổi long trời lở đất.
Cô đã giả trai suốt 20 năm, mong ước lớn nhất của cô là được làm một cô gái yếu đuối, và giờ đây cuối cùng điều ước đó cũng đã được thực hiện.