Phó Thầm và Vân Đào.
Cái tên này vừa xuất hiện, trái tim Lâm Thích bỗng chốc thắt lại, cô không thể kiểm soát được bản thân mình mà lảo đảo về phía trước một chút.
Phó Thầm vô thức bước lên một bước, sau đó sắc mặt anh ta ngay lập tức trở nên phức tạp, lại lui về rồi nắm chặt tay người bên cạnh.
Vân Đào đứng ở một bên thấy cảnh tượng đó, nhéo váy của mình, vẻ mặt khó coi.
Lâm Thích đỡ lấy cánh tay của Tống Thần mới có thể đứng vững, thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt đi vài phần, cô lại một lần nữa nhận ra sự yếu đuối của cơ thể mình.
Cô không tránh né ánh mắt của Phó Thầm và Vân Đào, thay vào đó, cô cười nhẹ, cong cong đôi mắt một chút.
Sắc mặt Phó Thầm càng lúc càng khó coi, giọng nói trầm thấp bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Lâm Thích, cô nghĩ mình vẫn còn đang ở nhà à?”
“Đây là công việc, mà công việc này không chấp nhận sự chậm trễ, ở đây không ai nuông chiều cô đâu!”
Giọng nói của Phó Thầm khiến mọi người xung quanh trở nên yên lặng, nhân viên công tác đều nhìn về phía này, nhưng không ai dám lên tiếng.
Sắc mặt Tống Thần cũng trở nên khó coi, nói: “Cậu Phó, hiện tại đây là chương trình của đạo diễn Trần, không phải công ty của cậu.”
“Dù chúng tôi có đến hơi muộn so với thời gian đã hẹn, nhưng chúng tôi đã liên hệ trước với đạo diễn Trần, không đến lượt cậu ở đây chỉ trích.”
Phó Thầm không thèm nhìn Tống Thần lấy một cái, ánh mắt hung dữ ác ý nhìn chằm chằm vào Lâm Thích.
Lâm Thích nhanh chóng nhập vai, tựa vào người Tống Thần, khuôn mặt không một cắt máu, mặt mày buông lỏng tràn đầy vẻ yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng, như thể cô sắp ngã xuống đất.
“Anh biết đấy, cơ thể tôi không được khỏe, hơn nữa… làm sao một người đàn ông như anh lại không thể chờ đợi một cô gái một chút chứ? Không có phong độ của một quý ông như vậy, sẽ không có cô nào thích đâu.”
Sau khi nói xong, cô hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt đen sì của Phó Thầm, mà cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của mình, nhẹ nhàng phẩy tay đuổi gió: “Không có chỗ nào để nghỉ ngơi sao? Tôi đứng mỏi quá.”
Dường như Phó Thầm muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Vân Đào vội vàng kéo tay áo anh rồi lắc đầu.
Lâm Thích quan sát mọi hành động của hai người họ.
Trong cuốn sách, Lâm Thích, Phó Thầm và Vân Đào đều là thanh mai trúc mã, chẳng qua Vân Đào là con gái của quản gia nhà Lâm Thích, từ nhỏ cô ấy luôn thích thầm Phó Thầm, biết anh ta thích Lâm Thích, nên cô ấy vẫn luôn bắt chước Lâm Thích.
Đột nhiên một giọng nói dịu dàng cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn, không hiểu con đường này bị làm sao, xe tôi bị hỏng ba lần, có vẻ như có thứ gì đó muốn ngăn cản tôi đến đây.”
Lâm Thích quay đầu nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục màu xanh lam lịch sự bước nhanh tới, khuôn mặt anh hiện lên nụ cười ôn hòa, nửa đùa nửa thật điều chỉnh không khí.
Khi ánh mắt họ giao nhau, vẻ mặt anh cứng ngắc, anh bất giác nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Lâm Thích nhướng mày, ôi chao, không khí của show này thực sôi động, không ngờ lại tập hợp đủ bốn nhân vật chính trong tứ giác tình yêu.
Người đàn ông này, Cố Thư Hành, là nam phụ trong sách, cũng là một ngôi sao sáng giá trong làng giải trí.
Anh là người được gia đình họ Phó giúp đỡ từ khi còn nghèo khó, vẫn luôn yêu thầm Lâm Thích nguyên bản, nhưng vì thân phận bất hạnh nên không dám bày tỏ, vất vả thoát khỏi cái bóng của Lâm Thích để yêu Vân Đào, rồi lại phát hiện cô ấy và Phó Thầm ở bên nhau.
Thật là bi kịch.
Lâm Thích nhìn Cố Thư Hành rồi lắc đầu.
Cố Thư Hành: ?
Sự xuất hiện của Cố Thư Hành khiến không khí giữa bốn người trở nên ngượng ngùng hơn, chỉ có Vân Đào cố gắng làm dịu đi, nhưng dường như không mấy hiệu quả.
Lâm Thích ngồi xuống ghế bên cạnh Tống Thần, cầm ô và gương nhỏ để trang điểm.
Vài phút sau, đạo diễn Trần cuối cùng cũng xuất hiện cùng với cameraman, theo sau đó lần lượt là bốn người trẻ tuổi co ro rụt rè.