Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 29: Gài bẫy

Yến Ân đứng ở ngưỡng cửa dựa vào khung cửa, vẻ mặt vẫn thản nhiên.

Trông y như không nghe thấy gì hết, chỉ dịu dàng nói: “A Vụ về vừa đúng lúc, cơm canh vẫn còn nóng.”

Chức Vụ nghe vậy, tưởng y thực sự không nghe thấy gì liền thở phào nhẹ nhõm.

Bữa cơm tối nay quá yên tĩnh.

Những lời của Dương đại tẩu làm Chức Vụ nhớ đến chuyện khác, phu thê họ không chỉ không có con.

Thời gian trôi qua, nếu không ngủ cùng trượng phu, e rằng sớm muộn gì bị lộ.

Chức Vụ nghĩ đến đây, ý muốn thử xem trượng phu có chấp nhận hoà ly không lại ngo ngoe rục rịch.

Nếu có thể thì coi như đã giải quyết sớm một mối lo.

Vậy nên, sau khi mở lời, Chức Vụ liền tự nhiên kể cho Yến Ân nghe về những chuyện ở nhà Dương đại tẩu hôm nay.

Khi kể đến đoạn lang trung khám mạch cho nàng, Chức Vụ bỗng dừng lại ngay cụm từ “hoa độc Tây Vực”.

Trên người nàng có vài điểm đáng ngờ, người ngoài không biết, nhưng người bên gối chưa chắc đã không rõ.

Có lẽ đối phương chỉ nghĩ Chức Vụ đã thu liễm tính phong lưu mới chịu hồi tâm chuyển ý.

Nhưng nếu thêm yếu tố đáng ngờ “chết đi sống lại” vào, đêm ngủ gác tay lên trán, liêu có suy nghĩ lung tung rồi phát hiện ra nhiều điểm đáng nghi hơn về nàng không?

Vậy nên Chức Vụ chỉ ngập ngừng trong chớp mắt rồi dễ dàng chuyển chủ đề, nhẹ giọng nói: “Lang trung nói phu thê chúng ta ở độ tuổi này mà chưa có con là không bình thường…”

Nàng đang định mượn lời này để dẫn đến lý do hòa ly.

Nhưng ngay sau đó, trượng phu ngồi đối diện với nàng vẫn luôn giữ thái độ thản nhiên, bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Yến Ân nâng mắt lên, nhẹ giọng ngắt lời, “A Vụ muốn… sinh con cho ta?”

“Nhưng mà…”

Yến Ân đặt cuốn sách tre trong tay xuống, ánh mắt nhìn xuống dừng lại trên người Chức Vụ.

“Thân thể của vi phu còn chưa phục hồi, mặc dù không đến mức phải dùng đến thuốc trợ giúp…”

Nam nhân mím môi, lời nói dừng lại một chút rồi nói từng câu từng chữ: “Nhưng tư thế thích hợp để thụ thai e rằng cũng không dễ hoàn thành.”

Chức Vụ nghe xong không khỏi ngẩn ra, bỗng nhớ đến hai cây kim mềm trên đầu gối y mới vừa được gỡ ra không lâu, ngay cả đi lại cũng rất khó khăn…

Lại liên tưởng đến bốn chữ “thích hợp thụ thai” mà y phát âm rất rõ ràng…

Gương mặt trắng như tuyết của mỹ nhân tức khắc đỏ bừng.

Thuốc trợ giúp…

Tư thế… không dễ hoàn thành?

Chỉ sợ những lời nàng thảo luận với Dương đại tẩu ở cửa về thuật phòng the và những lời bôi nhọ y, y đã nghe không sót chữ nào…



Ngày hôm đó, nàng ăn trưa mà không cảm nhận được mùi vị gì.

May là sau khi Yến Ân nói xong lời này, nhìn thoáng qua da mặt mỏng xấu hổ đỏ bừng của mỹ nhân, liền không nói thêm gì nữa.

Nếu không chắc Chức Vụ phải kiếm một lỗ chui xuống vì quá mất mặt.

Ý định uyển chuyển ám chỉ về chuyện hòa ly cũng tạm thời gác lại.

Vì sự việc xấu hổ này, trong thời gian Chức Vụ thậm chí không dám đi tìm Dương đại tẩu để thăm dò tin tức.

Tuy nhiên vào hôm sau, lúc gần tối, nàng lại thấy có một người lảng vảng ngoài cửa.

Người đó mặc áo dài màu xám nâu, đôi mắt chuột nhỏ khôn khéo.

Chức Vụ nhìn kỹ mới nhận ra người đó chính là Triệu lang trung.

Triệu lang trung thấy Chức Vụ thì rất ngạc nhiên.

"Không ngờ lại gặp được phu nhân ở đây."

Chức Vụ thấy ông ta có vẻ đang có chuyện gấp, bèn tiến lên hỏi, mới biết Dương đại tẩu bị trật chân trên đường.

Triệu lang trung nói: “Nhìn trời sắp tối rồi, lúc này trên đường cũng không có mấy người…”

Một chân Triệu lang trung hơi khập khiễng, chân trượng phu Chức Vụ cũng không tiện.

Người duy nhất lành lặn là Chức Vụ nhưng nàng lại không thể cõng Dương đại tẩu được.

Chỗ Dương đại tẩu bị trật chân nằm ở phía sau núi.

Đầu xuân thú dữ xuất hiện càng nhiều, Dương đại tẩu ở đó một mình thật không an toàn.

Hơn nữa, tình hình hiện tại kéo dài càng lâu, càng nguy hiểm.

Triệu lang trung bèn bảo Yến Ân cùng ông qua đó, ít nhất có hai người nam nhân có thể bảo vệ Dương đại tẩu không bị thú dữ tha đi.

Còn Chức Vụ chân khỏe hơn hai người họ nhiều thì không dám chậm trễ, lập tức chạy đi gọi người.

Trên đường tìm người, khi đi qua nhà Dương đại tẩu, nàng phát hiện nhà đối phương đèn đuốc sáng trưng.

Nàng tiến lên gõ cửa, nhưng bất ngờ thay, người ra mở cửa lại chính là Dương đại tẩu.

Dương đại tẩu kinh ngạc hỏi: “Sao A Vụ lại đến đây?”

Lúc này trời đã tối, một nữ tử như Chức Vụ rõ ràng không nên ra ngoài đi lại lung tung vào giờ này.

Chức Vụ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chân Dương đại tẩu, ngập ngừng hỏi: “Tẩu không sao chứ?”

Hiển nhiên Dương đại tẩu không hiểu nàng đang hỏi gì.

Chức Vụ thấy vậy lòng bỗng trùng xuống, sau đó vội mở miệng hỏi: “Hôm nay tẩu có gặp Triệu lang trung không?”

Dương đại tẩu nghe thấy vậy càng thêm ngạc nhiên.

“Triệu lang trung đã rời khỏi thôn từ hôm qua rồi.”

Vào chiều hôm qua, Dương đại tẩu còn chuẩn bị một phần lương khô cho ông ta mang theo bên người.

Bây giờ Chức Vụ muốn tìm ông ta, rõ ràng là đã đến muộn một bước.