Sau khi mặt trời khuất sau ngọn núi phía Tây, bầu trời xám xịt dần chuyển sang màu đen thẳm chỉ trong nháy mắt.
So với Dương đại tẩu đang bình tĩnh thì Chức Vụ sau khi biết Triệu lang trung nói dối liền nóng ruột nóng gan, tâm trí như có đàn kiến bò ngang không thể nào yên được.
Trời tối, đường dốc.
Cây cối bên đường như những bóng ma giơ nanh vuốt, như muốn vươn những chiếc chân vặn vẹo hung tợn về phía nữ nhân đang vội vã chạy trong màn sương đêm.
Trong đầu Chức Vụ là một mớ hỗn độn.
Lúc thì hình ảnh Triệu lang trung bắt mạch cho nàng, cười mỉm nói với nàng: Chỉ có người chết mới có dấu vết vệt đen do trúng độc.
Lúc lại hình ảnh trời sập tối, ông ta đến nhà xin giúp đỡ, giọng điệu không có chút sơ hở, đẩy Chức Vụ đi xa...
Ý đồ đằng sau, cuối cùng lại hướng về một người không liên quan nhất:
Chính là phu quân ốm yếu của nàng.
Chức Vụ lê từng bước nặng nề đến phía sau núi, cuối cùng vẫn muộn một bước.
Dưới ánh trăng trắng lạnh.
Một vệt máu đỏ sẫm như dòng suối nhỏ chảy dài giữa khe đá thô ráp.
Mùi máu tanh nồng từ cửa hang đá lan tỏa ra ngoài.
Đôi tay mềm mại của Chức Vụ nắm chặt một cây gậy gỗ to, trên trán trắng muốt rịn ra một giọt mồ hôi.
Sau khi chạy một mạch đến đây, thân thể vốn dĩ phải thở hổn hển giờ lại cứng đờ như khúc gỗ, đôi mắt tròn xoe nhìn trừng trừng vào trong hang đá, thậm chí ngưng thở trong giây lát.
Khi nhìn rõ tình cảnh trong hang đá, cây gậy trong tay nàng rơi xuống đất với một tiếng “bốp” mạnh mẽ.
Tiếng cây gậy rơi xuống trong thường ngày có lẽ không ai để ý, nhưng lúc này, trong môi trường chết chóc tĩnh mịch này, âm thanh chói tai đến mức như có thể làm vỡ tung màng nhĩ.
Chức Vụ thấy Triệu lang trung trước.
Do góc đứng nên khuôn mặt của ông ta đối diện với nàng, một mắt cũng vừa vặn nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhưng lý do chỉ có một mắt...
Là bởi ông ta ngả người dựa vào một tảng đá nhô lên, hốc mắt bên phải bị một cành cây dài đâm xuyên qua.
Một số thứ vàng trắng lẫn máu từ hốc mắt chảy ra...
Chức Vụ cảm thấy cổ mình ướt nhẹp, lại lạnh toát.
Mồ hôi lạnh sau khi hốt hoảng dính bết trên chiếc cổ trắng lộ ra ngoài, lạnh lẽo tê tái.
Trượng phu ấm áp như động vật ăn cỏ trong tưởng tượng của Chức Vụ, giờ lại đang ngồi giữa vũng máu.
Nam nhân chống tay lên vách đá, nghe thấy tiếng động phía sau.
Y từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, đôi mắt đen kịt không lộ chút cảm xúc phản chiếu ánh trăng.
Nhìn y giống như loài dã thú nguy hiểm ngủ đông trong vực thẳm, sau khi lột bỏ lớp da người vô hại bên ngoài.
Khi ánh mắt lướt qua cây gậy lăn hai vòng trên đất, Yến Ân từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy nữ nhân ở cửa hang.
Ánh mắt đen thăm thẳm của y dừng lại trên người Chức Vụ, cảm giác không khác gì trượng phu dịu dàng ốm yếu ở nhà.
Trước một xác chết mà ngay cả nam nhân trưởng thành cũng phải kinh hãi, người này lại xem như cỏ cây ven đường, môi mỏng khẽ hé dịu dàng nói:
"A Vụ, lại đây..."
Máu này rất bẩn.
Đôi chân y chưa hồi phục hoàn toàn, cần nàng đến đỡ.
Giọng điệu điềm nhiên của Yến Ân giống như chỉ bị bùn làm bẩn gấu áo.
Chứ không phải là bị máu của người chết bắn lên người.