Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 28: Nam nhân đẹp mà không xài được

Lúc này Dương đại tẩu mới nhớ ra, trước đây ở trấn Tiểu Thạch, Triệu lang trung nhờ vốn kiến thức rộng rãi đã phụ tá khám nghiệm tử thi ở huyện nha.

Các ngỗ tác ở huyện nha không hiểu vệt đen đó là gì, nhờ có Triệu lang trung đi ngang qua, xác nhận đó là triệu chứng của một loại hoa độc từ Tây Vực.

Loại độc này không mùi không vị, tuỳ theo mức độ mà có thể phát độc ngay lập tức hoặc vài ngày sau, người nhiễm không có biểu hiện gì khác thường.

Ngày mồng Một tháng Ba, Chức Vụ cũng ở miếu Sơn Thần, việc nàng bị trúng độc giống như những thi thể kia không có gì lạ.

Nhưng điều lạ là...

Triệu lang trung nhìn chằm chằm Chức Vụ, nói: “Nhưng độc của loài hoa Tây Vực này, khi hít vào trong người sau khi chết mới hiện ra vệt đen.”

“Phu nhân còn sống, do vậy…”

Ông đột nhiên ngừng lại ở điểm mấu chốt.

Chức Vụ nghe xong những lời này cuối cùng mới chậm chạp phản ứng lại, nhận ra Triệu lang trung đã phát hiện ra điều gì đó, ngón tay căng thẳng gần như bấm sâu vào da.

Nhưng ngay sau đó, Triệu lang trung lại thản nhiên nói: “Điều này cho thấy phu nhân trúng độc không nặng, giờ đã không sao.”

Chức Vụ nghe mà tai ù lên, suýt nữa đã bị lộ gì đó, tim đập như giã trống.

Nàng ngẩng lên nhìn, thấy miệng ông ta rõ ràng đang cười nhưng ánh mắt lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Không biết là do đôi mắt ông ta vốn âm u hay là vì suýt nữa phát hiện ra bí mật của nàng mà sinh ra phản ứng này.

Triệu lang trung châm cứu xong rồi rời đi ngay.

Chẳng ai để ý đến sự bất thường của Chức Vụ, ngay cả Dương đại tẩu kinh ngạc xong cũng không để tâm nữa.

Chức Vụ lặng lẽ kéo tay áo che lại, tuy chuyện này đã dễ dàng cho qua nhưng sau khi nhận được tin tức giật gân này, nàng lại có manh mối rõ ràng hơn về nguyên nhân cái chết của nguyên ngủ.

Có lẽ vì trúng độc mà không hề hay biết, vài ngày sau âm thầm chết đi…

Vì vậy dù là trượng phu hay dân làng đều không nhận ra thân thể nguyên chủ có gì bất thường.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng những điều này, áp lực đè nặng trên vai Chức Vụ suốt mấy ngày qua dường như giảm đi rõ rệt.

Nếu thực sự là vậy, có lẽ nàng không cần đợi Lưu Phủ bắt được thích khách cũng có thể giải được nguyên nhân cái chết của nguyên chủ.

...

Trời đã trưa, Chức Vụ chuẩn bị về nhà thì Dương đại tẩu cũng định ra ngoài nên cả hai đi cùng nhau một đoạn.

Ban đầu Chức Vụ chỉ nghĩ là hai người tiện đường nhưng Dương đại tẩu lại là người cố chấp.

Bà biết trượng phu Chức Vụ yếu ớt nên nhiều lần đề nghị Chức Vụ mời Triệu lang trung đến khám cho y.

“Dù gì các ngươi cũng đã đến tuổi, cũng nên có một đứa con.”

Nữ nhân kết hôn nói về những chuyện này không còn kiêng kị nữa, từng câu từng chữ lọt vào tai Chức Vụ.

Nào là canh bổ thận, thuốc tráng dương, rồi cả những thuật phòng the dễ thụ thai, khiến tai nàng đỏ bừng.

Lúc này Chức Vụ mới nhận ra sự nhiệt tình quá mức của Dương đại tẩu cũng có mặt trái.

“Lòng tốt của tẩu ta xin ghi nhận, chỉ là…”

Mấy ngày nay Chức Vụ chỉ một lòng lo nghĩ làm sao để giải quyết chuyện hoa ly với trượng phu, chuyện mà Dương đại tẩu mong đợi rõ ràng là vô vọng.

Nhưng sự nhiệt tình của Dương đại tẩu thật khó từ chối, trong sự xấu hổ lập tức cái khó ló cái khôn, Chức Vụ tìm cớ: “Chỉ là ở phương diện đó phu quân của ta không được tốt lắm.”

“Bình thường phu quân phải dùng thuốc mới miễn cưỡng thử được một lần, lúc này thật sự không thể cố được.”

Nàng đang nói nhanh thì thấy Dương đại tẩu đối diện như bị thứ gì chặn ngang cổ, tiếng nói ngừng bặt.

Chức Vụ chưa kịp thở phào, ngẩng đầu lên, liền thấy trượng phu nàng đang đẩy nửa cánh cửa ra để đón nàng.

Chức Vụ: “…”

Dương đại tẩu kinh ngạc khi thấy nam nhân tuấn mỹ như vậy lại không xài được.

Nhưng bà cũng biết những chuyện thế này là vấn đề mặt mũi nam nhân.

Trượng phu Chức Vụ trông có vẻ cao ngạo thanh cao, nếu bị người ngoài biết được chuyện này chắc hẳn sẽ rất khó chịu.

Dương đại tẩu là người biết nhìn sắc mặt, lập tức bèn hàn huyên vài câu rồi nhanh chóng rời đi, làm như hôm nay mình chưa nghe thấy gì.

Chức Vụ đứng ngẩn ra, đang suy nghĩ xem vừa rồi mở cửa trượng phu nghe được bao nhiêu…