Cuộc sống cá nhân của người khác không tiện để đem ra thảo luận, vì thế Thẩm Tuế Tri và Yến Sở Hòa ăn ý bỏ qua chuyện bắt gặp trong cuộc gọi video ban nãy.
“Thôi, cũng không còn sớm nữa.”, Thẩm Tuế Tri ho khẽ một tiếng, vừa hay cũng đã ăn xong, vì thế cô đứng dậy, “Mình đi thôi.”
Yến Sở Hòa gật đầu, vừa cầm lấy chìa khóa xe, thì điện thoại của Thẩm Tuế Tri rung lên, màn hình báo có cuộc gọi đến.
Trong vô thức cô định tắt máy, kết quả là lại thấy tên người gọi , thì giật mình đến nỗi suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Thẩm Tuế Tri nhẹ nhàng nghiêng người, ngăn tầm mắt của Yến Sở Hòa, sau đó dứt khoát nhấn nút tắt và chuyển sang chế độ máy bay, bình tĩnh cất điện thoại vào túi áo.
Yến Sở Hòa hỏi: “Không bắt máy à?”
“Điện thoại quấy rầy ấy mà.”, cô đáp.
Anh thản nhiên cụp mí mắt, không nói gì thêm, nhưng ngay sau đó, điện thoại của anh cũng đổ chuông.
Tinh thần Thẩm Tuế Tri đang vô cùng căng thẳng, cô nhanh chóng nghĩ lại xem mình có để lộ sơ hở gì hay không, mà Yến Sở Hòa ở phía kia cũng đã bắt máy, anh hỏi: “Làm sao thế?”
Bên kia không biết đang nói gì, mà khiến anh khẽ nhíu mày, “Chuyện xin phép để anh nói với cô ấy cho, nhưng em muốn đi đâu, làm gì?”
Từ vẻ mặt và giọng nói của anh, Thẩm Tuế Tri có thể đoán ra, chắc hẳn là Yến Linh Tê gọi.
Nhưng khoảng cách không quá gần, Yến Sở Hòa lại không bật loa ngoài, cô hoàn toàn không nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa họ, chỉ có thể dựa vào sắc mặt của Yến Sở Hòa mà đoán rằng anh đang không vui cho lắm.
Không lâu sau, anh cúp máy, đầu ngón tay bấm mấy cái trên màn hình, có vẻ là đang tìm số điện thoại, cô mơ hồ nhìn thấy một chữ “Tiêu”, đoán chừng là số điện thoại hôm ấy mình đọc cho anh.
Lúc này, Thẩm Tuế Tri mới thở phào nhẹ nhõm, cô thầm nghĩ cũng may vừa rồi nhanh trí bật chế độ máy bay, đề phòng có cuộc gọi đến.
Quả nhiên, sau khi Yến Sở Hòa bấm nút gọi, màn hình điện thoại của cô cũng không sáng lên.
Vẻ mặt Yến Sở Hòa chẳng có gì thay đổi, dường như anh cũng không lấy làm ngạc nhiên về kết quả này, thế nên cũng cất điện thoại luôn.
Nguy cơ rớt áo choàng được giải trừ thuận lợi, Thẩm Tuế Tri giả vờ bâng quơ hỏi: “Sao thế, tâm trạng không tốt à?”
“Yến Linh Tê muốn tôi xin nghỉ hộ con bé, hôm nay có có việc phải ra ngoài.”, anh chỉ tạm ngừng, rồi ngước mắt lên nhìn về phía cô, “Nó bảo nó không gọi được cho gia sư của nó.”
Thẩm Tuế Tri coi như hoàn toàn không nghe thấy câu sau của anh, chỉ nghiêm túc nói: “À, có thế mà anh cũng giận, đừng quản bọn trẻ chặt quá.”
Yến Sở Hòa trầm mặc nhìn cô một lát, rối mới thong thả nói: “Con bé muốn ra ngoài với bạn học nam.”
Dây phản ứng của Thẩm Tuế Tri bị chậm mất một nhịp, lúc này mới hiểu được mấu chốt của vấn đề, nhưng rồi cô nghĩ, cũng chỉ là có xu hướng yêu sớm thôi mà, Yến Linh Tê đã lên lớp Mười một rồi, bình thường.
Nghĩ vậy, cô liền xua tay, “Có sao đâu, ai còn trẻ mà chưa từng thử yêu sớm chứ?”
“Tôi chưa từng.”, anh nói.
Thẩm Tuế Tri: “…”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng chưa.”, cô nói.
Yến Sở Hòa không đáp, nhưng không biết có phải Thẩm Tuế Tri cảm nhận sai hay không, cô cảm thấy hình như nghe được câu này, tâm trạng anh không hề tệ chút nào.
Chẳng lẽ là do anh cảm thấy tìm được đồng loại rồi?
Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Tuế Tri quyết định giải thích nguyên nhân mình không thể yêu sớm: “Hồi cấp ba, ngày nào tôi cũng đánh nhau với trốn học, là điển hình của cái giống ăn hại, cả người đầy gai, ai mà dám tán tôi?”
“Tôi biết.”
Cô sửng sốt, “Anh biết?”
“Chúng ta tốt nghiệp cùng một trường cấp ba. Tôi từng về trường với vai trò đại diện cho lớp học sinh cũ, coi như tham gia nghiên cứu học thuật.”
Nói xong, anh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Giáo viên dạy Lý của bọn em là người thầy tôi rất kính trọng, tôi từng dạy thay thầy ấy ba tiết, em chỉ đến học đúng một tiết, lại còn ngủ suốt cả giờ.”
Khó có khi Thẩm Tuế Tri cảm thấy hổ thẹn, “Cần nói một câu xin lỗi không?”
Yến Sở Hòa liếc cô bằng ánh mắt đầy phức tạp, “…Không cần.”
“Cũng phải.”, Thẩm Tuế Tri hớn hở tiếp lời, “Thế thì tôi phải gọi anh một tiếng thầy Yến chứ nhỉ, phải không thầy Yến?”
Hai mắt cô sáng ngời, lúc khóe miệng cong lên, gương mặt cũng hiện mấy phần quyến rũ, trong nét xinh đẹp lại có đôi chút gai góc, nhưng vẫn khiến người ta không sao dời mắt được.
Trời đất chứng giám, Thẩm Tuế Tri chỉ đùa giỡn theo thói quen mà thôi, không ngờ Yến Sở Hòa lại đột nhiên biến sắc, thoáng quay mặt đi, hai tai ửng đỏ.
Thẩm Tuế Tri: “?”
Chẳng lẽ lời cô nói thật sự khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa sao?
Thẩm Tuế Tri không sao lý giải được, thế nên bỏ qua luôn đề tài này, cô hỏi anh: “Tại tôi quá khác người nên mới không có ai dám làm quen với tôi, còn như anh chắc là có không ít con gái theo đuổi nhỉ?”
“Cũng tàm tạm.”, anh tỏ vẻ hờ hững, “Không gặp được người mình thích.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tuế Tri “ồ” một tiếng, “Tôi có hỏi tình sử của anh đâu, thầy Yến vội vàng giải thích thế làm gì?”
Hiển nhiên Yến Sở Hòa không nghĩ đến điều này, bị cô hỏi mà không biết nên đáp lời thế nào. Thẩm Tuế Tri thấy thế thì không làm khó anh nữa, cười ha ha rồi bảo mình đùa mà thôi.
“Đi thôi, lỡ mất bao nhiêu thời gian rồi.”, cô xoay người, cất bước đi ra cửa.
Trong những vệt sáng đan xen, Yến Sở Hòa hơi híp mắt, bóng dáng trước mắt dần hòa làm một với hình ảnh cô gái sâu trong kí ức, dù cho đã nhiều năm trôi qua, nhưng chẳng có chút thay đổi nào.
—— Đó là chuyện của rất lâu về trước.
Hồi đó, Bình Thành vào giữa hè, thời tiết nóng nực oi bức kinh khủng.
Yến Sở Hòa 21 tuổi, Thẩm Tuế Tri 16 tuổi.
Thời gian anh ở trường không dài không ngắn, gần nửa tháng, trong khoảng thời gian dạy thay đó, điều khiến anh ấn tượng sâu sắc nhất là một chỗ ngồi luôn luôn bỏ trống ở góc lớp.
Thẩm Tuế Tri thường xuyên vắng mặt, có đến thì cũng chỉ nằm bò ra bàn ngủ. Mới đầu anh còn chẳng mấy bận tâm đến kiểu học sinh như vậy, chỉ cảm thấy cô đơn độc đến mức không hợp với tập thể, là một người vô cùng kỳ quái.
Đúng vậy, rất kỳ quái, xung quanh cô lúc nào cũng náo nhiệt, bạn bè chơi cùng cũng chẳng ít… Nhưng cô không hề hòa hợp.
Trên người cô dường như luôn phủ một tầng xa cách vô hình, tầng xa cách này bình thường sẽ không lộ ra, chỉ khi cô ở giữa đám đông, mới có thể thấy được.
Mà lời nói cử chỉ của Thẩm Tuế Tri, cũng không hề để lộ tính không thể khống chế của cô. Cô ẩu đả, đua xe, tính cách cực đoan, trong người luôn tồn tại một sự điên cuồng phải kìm nén, càng là chuyện nguy hiểm không thể chắc chắn, cô lại càng muốn thử.
Giống như một con bạc dù trong người chẳng còn xu dính túi nhưng vẫn phải đánh to, quả thật với thái độ đó, chẳng ai dám tới gần cô cả.
Bước ngoặt trong cái nhìn của anh về cô thật ra cũng không quá phức tạp. Đó là một ngày trước khi anh rời khỏi Bình Thành, vì Yến Linh Tê gọi điện nằng nặc đòi ăn điểm tâm ngọt, nên anh chọn bừa một cửa tiệm để vào mua.
Có lẽ chủ tiệm và Thẩm Tuế Tri là bạn, dù sao thì sau quầy cũng chỉ có một mình cô ngồi nghịch di động, cũng chẳng mặc đồng phục, hiển nhiên là chỉ trông tiệm trong chốc lát.
Lúc Yến Sở Hòa đẩy cửa vào, vừa hay có một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi ra thanh toán, trên người mặc bộ đồ giản dị, trông không mấy hòa hợp với khung cảnh trang hoàng sang trọng trong cửa tiệm.
Ông ấy nhận lấy chiếc túi tinh xảo từ tay Thẩm Tuế Tri rồi cười bảo: “Cảm ơn cháu gái nhé, làm phiền cháu gói vào cho chú, chú mang về tặng vợ.”
Thẩm Tuế Tri im lặng một lát, ngay lúc người đàn ông vừa quay đi, cô chợt gọi với lại: “Khoan đã ạ.”
Cô lấy một phần điểm tâm cùng loại, đóng gói rồi mang ra.
“Cháu quên mất cửa hàng đang mua một tặng một, chú cầm đi.”, cô nói, “Mang về ăn cùng vợ chú.”
Yến Sở Hòa nhướng mày, không vạch trần lời nói dối sứt sẹo này, chỉ đến khi tới lượt mình thanh toán, anh hỏi: “Không phải là mua một tặng một à?”
Thẩm Tuế Tri chẳng buồn ngẩng đầu, “Số lượng có hạn.”
Yến Sở Hòa thầm bật cười.
Kỳ quặc, đúng là kỳ quặc.
***
Yến Sở Hòa đưa Thẩm Tuế Tri về tới cổng nhà.
Cô lưu loát nói lời cảm ơn và tạm biệt, rồi đưa tay mở cửa xe, kết quả là không mở được, vì thế cô quay đầu lại nhìn anh.
Yến Sở Hòa không vội vã mở khóa xe cho cô, anh đưa mắt nhìn cô, điềm đạm nói: “Em còn thứ nợ chưa trả tôi đấy.”
Thẩm Tuế Tri thật sự suy nghĩ mấy giây, “Nợ tình?”
“…”, Yến Sở Hòa đáp, “Áo khoác của tôi.”
Cô ho khan thành tiếng để giảm bớt sự xấu hổ của mình, lại chợt nghe thấy anh thong dong nói tiếp một câu: “Em giặt xong treo trên giá, lần trước tôi thấy rồi.”
Thẩm Tuế Tri chất vấn theo bản năng: “Sao anh biết tôi giặt rồi?”
Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một đứa trẻ, “Nhãn dán còn chưa xé.”
Toi!
Thẩm Tuế Tri đỡ trán quay mặt đi, lại nhớ đến lúc mình giả ngu nói rằng chưa giặt áo, cảm thấy mình chẳng khác gì một đứa đần.
“Nếu em muốn tìm tôi, thật ra lúc nào cũng được.”, Yến Sở Hòa nói với cô, “Không nhất định phải cần lý do.”
“Anh phọt…”, mặt cô bất giác nóng lên, cô quay ngoắt lại, suýt chút nữa chửi tục, “Phọt, phọt ra cái ý nghĩ gì thế, sao tôi lại muốn tìm anh?”
Đây là lần đầu tiên Yến Sở Hòa bắt gặp bộ dạng này của cô, không khỏi cảm thấy mới lạ, bèn dứt khoát theo ý cô luôn, “Ừm, tôi nói sai rồi, là tôi muốn tìm em.”
Thẩm Tuế Tri có cảm giác như đấm bị bông, cũng may Yến Sở Hòa nể tình mà mở khóa xe, vì thế cô lập tức tông cửa xông ra, hùng hổ đi vào tòa nhà.
Anh hơi buồn cười, đợi ở dưới lầu không lâu thì đã nhìn thấy người nào đó vùng vằng cầm một cái túi to đi ra, không nói không rằng, nhét vào xe qua cửa sổ rồi bảo: “Đi làm việc của anh đi.”
Nhìn theo chiếc xe dần đi xa, Thẩm Tuế Tri vò đầu bứt tóc, cảm thấy mình thật kỳ lạ, tại sao lại dao động cảm xúc một cách điên khùng như vậy trước mặt người ta?
Nghĩ mãi không ra kết quả, cô cũng lười động não, xoay người đi vào. Ai ngờ, còn chưa kịp đẩy cửa hiên ra thì đã thấy một chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh.
Cô liếc nhìn, thấy biển số xe thì không khỏi ngẩn người.
Khương Xán đeo kính râm và khẩu trang rồi xuống xe, cầm một cái túi tối màu đi đến trước mặt cô, hậm hực hỏi: “Tối qua làm cái gì đấy, chị gọi điện thoại cho em sao em không bắt máy?”
“Em ở nhà Yến Sở Hòa.”, Thẩm Tuế Tri trả lời thật thà.
“…”, Khương Xán ngây ra như tượng.
Một lúc lâu sau, chị mới hỏi một câu tối nghĩa: “Hai người, hai người mới đấy mà đã làm rồi?”
“Đầu óc toàn cái đen tối gì thế?”, mặt Thẩm Tuế Tri không biến sắc, “Nói chuyện tử tế, sao vậy?”
Lực chú ý của Khương Xán bị dời đi, chị cười khẩy: “Còn hỏi chị nữa, lễ trao giải tối qua, em quên rồi à?”
“Sếp Khương vất vả rồi, cuối tháng chuyển tiền thưởng cho chị.”
“Được, cầm cúp đi này, chị ra ngoài che chắn kín mít, ai không biết còn tưởng người đoạt giải là chị đấy.”
Thẩm Tuế Tri nhận lấy cái túi rồi cười bảo: “Đúng đấy, ứng phó với đám phóng viên mệt lắm, em mời chị ăn cơm nhé?”
“Đừng.”, Khương Xán xua tay, “Em nhanh nhanh đưa bài hát mới ra đi, cho người ta leo cây bao nhiêu lâu rồi, vẫn chưa viết xong lời à?”
Thẩm Tuế Tri ngẫm nghĩ, cuối cùng tung ra một tin tức: “Xong lời rồi, giờ em về làm nốt khâu hậu kỳ, chắc khoảng trước sáu giờ tối nay là có thể giao hàng, bên Weibo thì chị xem thế nào rồi làm đi.”
Hai mắt Khương Xán sáng lên trong tích tắc, chị vội vàng giục cô lên tầng, còn mình thì cuống quýt lên trang Weibo cá nhân của SZ hâm nóng đề tài ca khúc mới.
Về tối, hotsearch Weibo hiện lên hai tiêu đề ——