Yến Sở Hòa chưa từng thân mật như vậy với ai bao giờ, anh đứng phía trước cô, cúi đầu nhìn mái tóc ướt nhẹp của cô, có cảm giác không biết phải xuống tay như thế nào.
Thẩm Tuế Tri đợi một lát mà vẫn không thấy người đàn ông kia có động tĩnh gì, cô nghĩ có lẽ nào mình đang làm khó người ta quá không, còn đang định mở mắt dò hỏi rồi nói để tự cô làm cũng được. Nào biết ngay sau đó, một chiếc khăn bông mềm mại khô ráo trùm lên đầu cô, che kín tầm mắt của cô, khiến cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Không kịp đề phòng, cô giơ tay lên định giật bỏ theo bản năng, nhưng lại bị Yến Sở Hòa nhẹ nhàng nắm lấy, một lần nữa trùm cái khăn lên.
Thẩm Tuế Tri không động đậy nữa, như bị chậm mất nửa nhịp, cô hỏi: “Làm gì đấy?”
“Tóc em còn đang nhỏ nước.”, anh đáp ngắn gọn.
Vừa dứt lời, hai tay anh cách lớp khăn bông lau mái tóc ướt cho cô, động tác không thể coi là quá thành thạo.
Khó có lúc Thẩm Tuế Tri không hé răng, không làm ồn, cô không nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông kia, chỉ thầm ghi nhớ anh đang làm một việc mà chưa ai từng làm cho cô, còn chẳng muốn nói câu trêu chọc, ngồi rất ngay ngắn, nghiêm chỉnh.
Cô không thể không thừa nhận, dịu dàng là một thứ vũ khí chết người, có thể dễ dàng khiến cô giao nộp vũ khí mà đầu hàng, nhưng cô đã quen đối chọi với thế giới, chưa từng biết đến dịu dàng, cũng chưa từng được đối xử một cách dịu dàng, thế nên lúc này mới cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Không quen, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất êm ái.
Nét mặt Yến Sở Hòa chùng xuống, anh nhìn cô nàng bình thường quen náo loạn mà giờ lại ngoan ngoãn ngồi yên, rõ ràng đang căng thẳng muốn chết mà còn giả vờ ung dung bình tĩnh, quả thật có nét tương phản rất đáng yêu.
Nếu người khác nghe được anh dùng hai từ này để hình dung về Thẩm Tuế Tri, sợ rằng sẽ bị dọa cho hết hồn.
Anh bất giác cong khóe môi, nhưng rất nhanh, động tác tay bỗng khựng lại.
—— Không biết từ khi nào, hương sữa tắm trên người Thẩm Tuế Tri thoang thoảng hòa vào không khí, không phải vây quanh anh, mà ngấm vào làm một với anh.
Cô dùng sữa tắm của anh.
Trên người cô là mùi hương giống với anh.
Loại cảm giác này quá đỗi kỳ lạ, khiến tâm tư vốn chẳng chút gợn sóng cũng phải nảy sinh đôi phần mờ ám, yết hầu Yến Sở Hòa khẽ động, không thể phủ nhận anh có chút bối rối, mà ánh mắt anh cũng tối lại theo.
Thẩm Tuế Tri không hề hay biết, cô chỉ có cảm giác động tác của người đàn ông đột nhiên bị nhấn nút tạm dừng, cũng không hiểu vì sao.
Nhưng không đợi cô lên tiếng nhắc nhở, thì đỉnh đầu bỗng bị ấn nhẹ một cái, vì thế cô loại bỏ giả thiết Yến Sở Hòa thất thần, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nhận ra mình vừa làm gì, Yến Sở Hòa gượng gạo đứng thẳng dậy, cũng may tầm mắt Thẩm Tuế Tri bị che đi, nên cô mới không nhìn thấy hành động của anh.
Anh khẽ mím môi, xúc cảm ấm áp lướt qua trong giây lát nhưng không sao xua đi được, mặc dù cách một lớp vải bông, mà dư âm vẫn kéo dài đến vậy.
Đợi đến lúc tóc khô, Thẩm Tuế Tri đã mơ màng ngủ, cái đầu cúi xuống lắc la lắc lư, trông không còn tỉnh táo nữa.
Yến Sở Hòa khử trùng vết thương trên má cô thêm một lần nữa, dán gạc lại, nhân thể xử lý cả vết cắt trên ngón tay cô, rồi mới thả cho cô về phòng ngủ.
Thẩm Tuế Tri ngáp liên hồi, chẳng còn dư sức để nói chuyện, cô vẫy tay nói một câu chúc ngủ ngon rồi chui tọt vào ổ chăn. Chiếc giường rất thoải mái, còn lưu lại chút mùi hương của người đàn ông kia, cô không hề cảm thấy bài xích.
Khó được một lần buồn ngủ mà không cần uống thuốc, cơ hội đến đương nhiên phải tận dụng mà nghỉ ngơi thật tốt, thế nên cô vội nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ.
Tới giờ Thẩm Tuế Tri mới biết, thì ra ở bên ngoài cô cũng có thể ngủ ngon được.
***
Một đêm không mộng mị, giấc ngủ chất lượng thế này là thứ mà lâu lắm rồi Thẩm Tuế Tri không có được.
Cùng là tự nhiên tỉnh lại, nhưng tinh thần của ngày hôm nay tốt hơn những ngày trước rất nhiều.
Cô mò mẫm lấy điện thoại, bỗng sực nhớ ra lát nữa mình còn phải đến dạy Yến Linh Tê, nên vội vàng lao xuống giường, thầm nghĩ phải thay quần áo ngay rồi lấy cớ chuồn về.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, tấm rèm lật ở khung cửa sát đất được hất lên, ánh sáng rọi vào trong nhà có phần chói mắt, Thẩm Tuế Tri nheo mắt lại theo phản xạ, lẳng lặng nhìn người đang đứng trước ô cửa sổ.
Yến Sở Hòa đứng ở nơi rạng ngời ánh sáng, dáng người cao lớn như tùng như trúc, bộ sơ mi quần âu trên người anh vĩnh viễn không hiện ra vẻ cứng nhắc, nhàm chán, anh yên lặng đứng đó, đủ để khiến người ta không dời mắt đi được.
Anh đang nghe điện thoại.
Thẩm Tuế Tri đang thầm tán thưởng gương mặt anh, thì Yến Sở Hòa bất chợt nghiêng đầu nhìn về phía cô, sau đó khẽ hất cằm, ý bảo bữa sáng đã dọn ra bàn rồi.
Thẩm Tuế Tri ra dấu OK, nhưng không vội ăn sáng ngay, mà lẳng lặng ra lấy quần áo đã phơi khô, vòng về nhà vệ sinh thay quần áo, lúc đẩy cửa ra thì Yến Sở Hòa cũng vừa cúp điện thoại.
“Tối hôm qua cảm ơn nhé.”, cô nói với anh, nhân thể trêu anh một câu: “Ân tình lần này tạm nợ đấy đã, lần sau có cơ hội, anh cũng sang nhà tôi ngủ một đêm đi.”
Đương nhiên Yến Sở Hòa sẽ không cho là thật, anh điềm đạm nói: “Lát nữa tôi phải đến công ty, tiện đường đưa em về luôn.”
Có xe không đi ké là đồ ngốc, Thẩm Tuế Tri gật đầu đáp, rồi ngồi xuống trước bàn ăn gặm sandwich, để thừa ra một tay nghịch điện thoại.
Vừa mở Wechat ra, Tô Đào Du đã gọi video tới, cô không suy nghĩ liền nhận cuộc gọi luôn, lại quên mất là mình đang ở nhà người khác, đến lúc nhớ ra định tắt bỏ thì đã muộn rồi.
Ngay khi Tô Đào Du nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở sô pha phía sau màn hình, cô nàng liền cau có nói: “Được lắm Thẩm Tuế Tri, cậu dám giấu mình nuôi đàn…”
Chữ “ông” còn chưa ra khỏi miệng, Yến Sở Hòa đã nghe thấy tiếng mà ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía màn hình.
Nhìn rõ diện mạo người đàn ông kia, Tô Đào Du bỗng im bặt, ngây ra như phỗng.
Thẩm Tuế Tri chà chà mặt, thật ra cô thì không sao cả, nhưng vì thanh danh của Yến Sở Hòa, cô vẫn quyết định phải giải thích cho rõ ràng: “Tối qua vì nguyên nhân đặc biệt nên mình bị dính mưa, anh ấy đi ngang qua nên đưa mình về, không có chuyện gì khác đâu.”
Biểu cảm của Tô Đào Du càng trở nên kỳ quái hơn, như thể cô nàng đang nhận định hai người họ chắc chắn có mờ ám.
“Mình với anh ấy trong sáng, không xảy ra chuyện gì hết.”, Thẩm Tuế Tri nói với vẻ bất đắc dĩ, cô quay đầu lại chứng thực với Yến Sở Hòa, “Anh nói đi, đúng không?”
Yến Sở Hòa không ngờ cô sẽ hỏi mình, anh không khỏi ngẩn ra, lại bất giác nhớ đến nụ hôn lêи đỉиɦ đầu cô tối hôm qua, trong lòng anh có chút chột dạ.
Anh dời tầm mắt đi, “… Phải không?”
Thẩm Tuế Tri: “…”
Giọng điệu không chắc chắn này là ý gì vậy?
Tô Đào Du phát giác ra điểm bất thường giữa hai người họ, cô nàng hạ giọng dè dặt hỏi: “Thẩm Tuế Tri, không phải cậu ép buộc người ta đấy chứ?”
“Cậu thả…”
Huyệt thái dương Thẩm Tuế Tri khẽ giật một cái, cô định nói “Cậu thả cái rắm gì thế!”, lại đột nhiên nhớ ra phía sau còn có một người đàn ông không dính khói lửa phàm tục, bèn nhanh miệng sửa lời: “Yên tâm, mình là loại người đấy à?”
Tô Đào Du thừa hiểu chị em tốt của mình, thấy cô muốn buông một câu chửi tục còn không dám, suýt chút nữa cô nàng cười phá lên, “Không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay nhỉ?”
Vẻ mặt Thẩm Tuế Tri lại đột nhiên trở nên kỳ quái, cô gọi: “Tô Đào Du.”
“Làm sao?”, Tô Đào Du không rõ nguyên do, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Lảng sang chuyện khác à?”
“Không phải, cậu…”
Thẩm Tuế Tri nhìn về người đàn ông quấn khăn tắm vừa đẩy cửa đi ra phía sau Tô Đào Du bằng ánh mắt phức tạp, hiển nhiên cô nàng vẫn chưa phát hiện được gì.
Thẩm Tuế Tri muốn nói lại thôi, nhưng Yến Sở Hòa thì lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc trên màn hình điện thoại của cô, anh híp mắt lại, thả bước đi tới.
Tô Đào Du không hiểu hai người họ có ý gì, còn đang hoang mang định dò hỏi, thì lại nghe thấy Yến Sở Hòa thủng thẳng cất giọng: “Diệp Ngạn Chi?”
Tay Tô Đào Du run lên, từ trong loa truyền tới tiếng cô nàng và người đàn ông kia đồng thanh nói “Vãi đạn!”, màn hình tối thui, nửa giây sau thì cuộc gọi video cũng bị tắt.
Thẩm Tuế Tri và Yến Sở Hòa nhìn nhau.
Cô hắng giọng, ngại ngùng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Bạn anh, chơi cũng lớn đấy nhỉ.”