Trêu Chọc

Chương 12

“Anh xem giúp tôi vết thương trên mặt tôi với.”

Thẩm Tuế Tri ngậm viên kẹo bạc hà, lúc nói chuyện, viên kẹo chạm vào hàm răng, phát ra tiếng lách ca lách cách.

Cô chuyển từ trước mặt Yến Sở Hòa sang ngồi bên cạnh anh, khép hờ hai mắt, chỉ vào miếng băng gạc trên má đang chực rơi ra, “Tôi không có cảm giác.”

Yến Sở Hòa không nhúc nhích, chỉ dịu giọng nhắc: “Nhà vệ sinh có gương, lát nữa tôi lấy hòm thuốc cho em.”

“Còn có cả hòm thuốc cơ?”, Thẩm Tuế Tri mở mắt ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô tự động bỏ qua nửa câu đầu của anh, “Vậy thì anh nhân thể thay gạc cho tôi đi, mưa thấm ướt hết cả rồi.”

Yến Sở Hòa: “…”

Là anh ngây thơ, anh nên sớm làm quen với độ mặt dày của cô mới phải.

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh nhìn chiếc áo khoác cô vắt bừa ở bên cạnh, trông như vừa mới giặt xong, không khỏi nhăn mày, “Em dầm mưa bao lâu rồi?”

Thẩm Tuế Tri ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ước lượng qua loa rồi đáp: “Cũng chẳng lâu lắm, tầm một tiếng.”

Nghe vậy, sắc mặt Yến Sở Hòa trở nên khó coi, “Mau đi thay bỏ quần áo ướt đi.”

Đổi lại là người khác nói lời này, chắc chắn Thẩm Tuế Tri sẽ cho rằng đối phương muốn phát sinh chuyện gì đó với mình, nhưng trước mặt cô là Yến Sở Hòa, cô biết người đàn ông này thậm chí còn chẳng có một chút suy nghĩ đen tối nào.

“Chắc là không sao đâu, tố chất cơ thể tôi tốt lắm, cùng lắm là cảm lạnh thôi.”, Thẩm Tuế Tri nói vậy để anh yên tâm, cô xua tay tỏ vẻ không sao cả, cũng không coi việc dầm mưa là chuyện gì quá to tát.

Yến Sở Hòa liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt như đang định giáo huấn cô vậy, cô đành phải đầu hàng vội, dù không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy.

“Thế tôi mượn phòng tắm của anh một lát vậy.”, Thẩm Tuế Tri cào cào mái tóc ướt của mình và hỏi: “À đúng rồi, nhà anh có quần áo phụ nữ không?”

—— Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là một câu hỏi vô nghĩa, từ vẻ mặt của Yến Sở Hòa nhìn về phía cô là có thể biết được.

“Trong ngăn tủ có áo tắm dài, mới hoàn toàn đấy.”, anh nói, “Hoặc em có thể dùng máy sấy làm khô quần áo đi rồi mặc lại.”

Nói đâu ra đấy, không hề có sơ hở logic nào.

Thẩm Tuế Tri nhướng mày vẻ đầy hứng thú, “Anh không theo kịch bản gì cả.”

“Cái gì?”

Thẩm Tuế Tri nhìn vẻ nghiêm túc của anh, chẳng có mặt mũi nào mà nói ra, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trên người anh vài giây, sau đó lắc đầu, “Không có gì.”

Yến Sở Hòa bắt gặp bộ dạng nín cười của cô, lại chẳng hiểu mình đã nói gì buồn cười, vì thế bèn nghiêm túc hỏi: “Tôi không nên hỏi như thế à?”

Câu này vừa được nói ra, Thẩm Tuế Tri hoàn toàn không nhịn được nữa, liền bật cười thành tiếng.

Người đàn ông này rõ ràng là có một gương mặt hại nước hại dân, vậy mà lại có thể nghiêm túc hỏi một câu ngây thơ đến thế, sự tương phản trong cốt cách đúng là quá thú vị.

Cô hé miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Yến Sở Hòa, tôi phát hiện ra anh đúng là một người rất thú vị.”

Yến Sở Hòa nghe vậy, cũng không biết câu này rốt cuộc là khen anh hay chọc ngoáy anh nữa, thế nên anh không đáp lời ngay lập tức.

Mà ngay sau đó, Thẩm Tuế Tri lại bổ sung: “Tuy phần lớn thời gian anh đều khiến người ta cảm thấy nhàm chán, còn trẻ mà nói chuyện như ông bố già.”

Yến Sở Hòa: “…”, anh nên cảm thấy vinh hạnh ư?

Thẩm Tuế Tri cũng chỉ nói ra cảm nhận chân thật mà thôi, không có ý trêu chọc gì, cô cũng không định dây dưa thêm, bèn hỏi vị trí phòng tắm của anh rồi quay đầu bước đi.

Đề tài cứ thế mà kết thúc, Yến Sở Hòa nhíu mày suy nghĩ một lát, vẫn không hiểu “theo kịch bản” là thế nào.

Nhưng sau đó, anh nhớ lại ánh mắt Thẩm Tuế Tri nhìn anh ban nãy, điểm tập trung hình như là chiếc áo sơ mi của anh, lúc này mới chợt hiểu ra câu “kịch bản” kia là có ý gì.

Cả người Yến Sở Hòa thoáng cứng đờ, trong đầu khó kiềm chế được một vài cảnh tượng bất chợt hiện ra, anh nhéo ấn đường, nhanh chóng xua đi những suy nghĩ đó.

Nghĩ đến việc cả hai còn chưa ăn tối, Yến Sở Hòa vào phòng bếp, định bụng làm món gì đó lót dạ.

Chừng nửa tiếng trôi qua, khi Thẩm Tuế Tri vừa lau tóc vừa đi khỏi phòng tắm, cô mẫn cảm ngửi được mùi thức ăn ngào ngạt trong không khí.

Cái bụng đói kêu òng ọc, cô bước nhanh về phía tỏa ra hương thơm, liền thấy người đàn ông kia đang đứng trước bàn bếp.

Anh xắn nửa ống tay áo, để lộ ra cánh tay dài rắn chắc, thỉnh thoảng có hơi nóng bốc lên từ đồ ăn, xua đi không ít khí lạnh vây quanh anh.

Cũng không hiểu vì sao, sau khi gặp Yến Sở Hòa, những tâm trạng tồi tệ trong Thẩm Tuế Tri đã vơi đi quá nửa.

—— Cô vẫn đang sống.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được điều ấy rõ ràng như thế này.

Thẩm Tuế Tri cụp mí mắt, nhích người qua thăm dò tay nghề nấu nướng của anh, nguyên liệu nấu ăn không có hành gừng tỏi mà cô ghét, anh vẫn còn nhớ khẩu vị của cô, đây là chuyện vượt ngoài sự tưởng tượng của cô.

“Anh cũng…”, Thẩm Tuế Tri hé miệng định nói từ “đảm đang”, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy kỳ kỳ, thế nên âm “đ” bị nuốt ngay về, đổi thành: “Tỉ mỉ thật đấy.”

Yến Sở Hòa chỉnh lửa nhỏ xuống, “Chờ thêm mười phút nữa, em ra ngoài ngồi trước đi.”

Cô gật đầu, lại liếc thấy quả dưa vàng ở trong góc, cô nhướng mày hỏi: “Tôi bổ quả dưa kia, anh có để ý không?”

Anh liếc qua bên đó, “Muốn ăn thì ăn đi.”

Nhận được đáp án mình muốn, Thẩm Tuế Tri hớn hở rửa sạch quả dưa, bổ làm đôi, rồi lại cắt thành miếng nhỏ, bày ra đĩa.

Nhưng đây là địa bàn của người ta, ăn gì uống gì cũng chỉ là ăn ké, để giảm gánh nặng tâm lý, cuối cùng cô quyết định đưa miếng dưa đầu tiên cho Yến Sở Hòa.

Cô dùng tăm cắm lấy một miếng, ân cần đưa đến bên miệng anh, “A ——”

Yến Sở Hòa há miệng cắn theo bản năng, đến khi phản ứng lại thì chợt sững sờ.

Hành động này quá thân mật, anh nhìn về phía cô nàng vô tư kia bằng ánh mắt phức tạp, đối phương hài lòng gật gật đầu, sau đó bưng đĩa dưa rời khỏi phòng bếp.

Anh trông thấy cô đi ra ngoài mấy bước, rồi đưa tay xiên lấy một miếng dưa bỏ vào miệng, dùng đúng cây tăm ban nãy.

Yến Sở Hòa không rõ tại sao mình lại bận tâm đến loại tiểu tiết đó, anh thu tầm mắt về, môi lưỡi vẫn còn dư vị ngọt thanh của miếng dưa vàng, mãi không tan đi được.

Dưa mua lần này ngọt hơn mọi lần.

Anh nghĩ vậy.

***

Không hơn không kém mười phút, đồ ăn đã được dọn ra bàn.

Thẩm Tuế Tri vừa chịu đói vừa dính mưa, rốt cuộc lúc này đã có thể ăn uống thỏa thích. Ăn uống no nê xong, cô dựa lưng vào ghế, không khỏi cảm thán đã lâu lắm rồi mình chưa được ăn một bữa tối vừa ý như thế này.

Mà ăn uống thỏa thuê xong thì tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, Thẩm Tuế Tri phụ trách thu dọn bát đũa, sau đó ngồi xuống sô pha, cắm phích máy sấy vào ổ điện.

Nhìn thấy Yến Sở Hòa đang ngồi xem điện thoại, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Yến Sở Hòa, anh còn đang bận công việc à?”

“Không.”, anh nâng mí mắt lên, ánh mắt vừa chạm phải cổ áo mở rộng của cô liền bối rối dời đi ngay tức khắc, “Làm sao vậy?”

“Thế thì tốt rồi.”, Thẩm Tuế Tri lắc lắc cái máy sấy trong tay và bảo: “Tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, anh sấy tóc cho tôi nhé?”

Yến Sở Hòa không dao động, hiển nhiên là không định làm theo yêu cầu, anh lãnh đạm hỏi lại: “Tay em bị đau à?”

“Haiz, đúng đấy.”, cô giơ bàn tay ra, đầu ngón tay cái có một vết máu khô nằm ngang, “Tôi gọt hoa quả bị đứt tay, đau lắm ấy.”

Không ngờ một câu của mình lại thành thật, anh nhìn vết thương mà thất thần, cũng không biết cô dùng bao nhiêu sức để gọt hoa quả nữa, cuối cùng đành bỏ điện thoại xuống, nhận lấy cái máy sấy.

Thẩm Tuế Tri bật cười trong âm thầm, chỉ cảm thấy đến cả chân tơ kẽ tóc của người đàn ông này cũng hiện rõ bốn chữ “làm cho bằng được”.

Cô cầu được ước thấy, khoanh chân ngồi xếp bằng trên sô pha, thảnh thơi nhắm mắt lại đợi người ta sấy tóc cho mình.

Kể ra cũng lạ, cô không quá thích tiếp xúc với người khác, nhưng gặp được Yến Sở Hòa, hình như lại hoàn toàn không phải như vậy.

Mỗi người đều có vùng an toàn riêng cho mình, vùng an toàn của cô, hình như luôn luôn có liên quan đến anh.