Đang khi Thẩm Tuế Tri và Tống Dục Hàm giằng co trong im lặng, cô y tá nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy tới, kết thúc bầu không khí căng thẳng này.
Nhìn thấy nửa khuôn mặt Thẩm Tuế Tri dính máu, cô y tá giật mình hoảng hốt, lại nhìn những mảnh vỡ thủy tinh dưới mặt đất thì hiểu ngay lập tức, vội vàng gọi người đến dọn dẹp.
Cũng may Tống Dục Hàm vẫn khá ổn, bà chỉ có vẻ kiệt sức, chống trán ngồi xuống giường, biểu cảm không mấy rõ ràng.
So với vẻ kinh hãi của y tá, Thẩm Tuế Tri lại ung dung bình tĩnh hơn hẳn, cô rời phòng bệnh, vốn định rửa mặt qua quýt rồi về luôn, nhưng y tá sợ trên mặt cô sẽ có sẹo nên quyết kéo cô đi xử lý vết thương.
Cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ có điều, lượng máu chảy ra khiến người ta nhìn mà hoảng. Cô y tá vừa khử trùng vừa khẽ thở dài: “Chỉ là vết thương đơn giản thôi, nhớ bôi thuốc cẩn thận thì sẽ không để lại sẹo.”
“Được, cảm ơn.”, Thẩm Tuế Tri khép hờ mí mắt, mùi thuốc không mấy dễ ngửi, cô hơi nhíu mày, “Đừng nói với bác sĩ Lý.”
Cô y tá chưa hiểu, động tác tay thoáng dừng lại, “Cái gì cơ?”
“Chuyện vừa rồi ấy.”
“Chuyện này…”
“Thôi, không làm khó chị nữa, nếu ông ấy hỏi thì chị cứ kể, còn nếu không chủ động mở miệng thì chị cũng đừng nhắc đến.”
Lúc này cô y tá mới gật đầu, “Được.”
Thẩm Tuế Tri “ừm” một tiếng, nhắm mắt để mặc cho cô ấy xử lý gương mặt mình, dáng vẻ ung dung như thể người bị thương không phải là cô vậy.
Cô y tá chần chừ, không nhìn ra rốt cuộc cô đang nghĩ gì, đành phải nhẹ giọng an ủi: “Mà, cô cũng đừng buồn làm gì, bà Tống đã khống chế cảm xúc tốt hơn nhiều trước đây rồi, cô cho bà ấy chút thời gian.”
Thẩm Tuế Tri nghe vậy lại có chút kinh ngạc, cô nhếch khóe miệng, “Cảm ơn chị đã an ủi, có điều tôi không buồn, chị không cần phải cẩn thận thế đâu.”
Không phải là mạnh miệng, mà là thật sự không sao cả, cùng lắm thì chỉ cảm thấy tâm trạng tệ đi một chút mà thôi.
Nếu đem con người ra so sánh với máy móc, Thẩm Tuế Tri nghĩ, có lẽ mình là một cỗ máy bị khuyết mất thứ linh kiện cực kỳ quan trọng, khiến cô mất đi một phần khả năng nhận thức, nhưng cô cũng không rõ đó là thứ gì nữa.
Cô y tá cứng họng, cũng không biết nên tin hay không tin, nhưng chung quy vẫn không mở miệng đề cập đến chuyện này nữa, chỉ im lặng xử lý vết thương cho cô.
Thẩm Tuế Tri không ở lại thêm, lập tức rời khỏi viện điều dưỡng. Lúc ra tới cửa, cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần bảy giờ tối rồi.
Bầu trời u ám, vài giọt mưa nặng hạt bắt đầu lác đác rơi xuống, táp vào người chưa đến mức đau rát.
Thẩm Tuế Tri nhìn tầng mây đen kịt, tiêu cự giãn ra trong giây lát, rồi lại thu về. Cô cúi đầu như không có chuyện gì, nhưng hiếm khi lại cảm thấy tiếc nuối.
—— Đêm quá dài.
Cô muốn nhìn thấy mặt trời.
Cũng không biết có phải ông trời muốn hành hạ cô hay không, mà trong hoàn cảnh thời tiết tồi tệ thế này, cô chẳng gọi được chiếc xe nào, giữa chốn ngoại thành chỉ toàn cây cối um tùm, đến một chỗ trú chân cũng không tìm thấy.
Thẩm Tuế Tri lau mặt, đầu ngón tay vô tình chạm phải băng gạc dán trên vết thương, cô hơi khựng lại, sau đó đội mũ lên.
Cô quyết định đi bộ, đi đến đâu hay đến đó, vừa khéo có thể xua đi thứ cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Liếc thấy biển báo giao thông ở cách đó không xa, nhìn bốn chữ , cô tiện tay chụp lại, đăng lên bảng tin, kèm theo một câu: “Thiếu mỗi chiếc motor, hôm nay thật thích hợp để đi phượt.”
Đúng là cô rất muốn thử cảm giác phóng xe đi trong mưa, nhưng điều kiện trước mắt không cho phép, đành phải từ bỏ, chuyển sang đi bằng hai chân, lững thững, chầm chậm.
Cũng không biết đã đi được bao xa, mưa rơi trên môi cô, gió táp vào người cô, cô kéo chặt mũ, muốn lẳng lặng bước đi, nhưng mưa càng lúc càng lớn, như muốn xua đuổi cô vậy.
Cơ thể lạnh buốt, tầm mắt ướt nhòa, đâu đâu cũng mù mịt, vô định.
Rốt cuộc Thẩm Tuế Tri cũng phải dừng bước, thừa nhận tâm trạng mình đang cực kỳ tồi tệ.
—— Con người luôn kỳ lạ như vậy, lời nói cay nghiệt không thể làm tổn thương bạn, cảm giác cuồng loạn trong cơn kích động không thể đánh bại bạn, nhưng kiểu trùng hợp khó hiểu này lại có thể khiến tâm trạng bạn suy sụp trong nháy mắt.
Thẩm Tuế Tri đứng bên cầu, phía trước là rào chắn, phía dưới là biển, chỉ cần cô nhấc chân lên, là có thể bỏ chạy đến một nơi không ai tìm thấy được.
Rời khỏi thế giới hỗn loạn, vớ vẩn, nhàm chán này.
Tầng mây phủ đặc kịt, cô không mượn được một tia sáng nào, thậm chí không biết mình nên trở về thế nào, tự chữa lành cho mình như thế nào.
Đầu óc váng vất, bản thân Thẩm Tuế Tri cũng không phát hiện ra mình đã nắm chặt lấy lan can, một chân giẫm lên bậc thềm xi măng, đó là một hành động cực kỳ nguy hiểm.
Mãi cho tới khi cảm thấy dường như không có nước mưa xối xuống đỉnh đầu nữa, Thẩm Tuế Tri mới đột nhiên tỉnh táo lại, buông lỏng tay ra, nhịp tim tăng tốc, hít thở nặng nề.
Cô ngẩng đầu nhìn tán ô màu đen, lại quay sang nhìn người đàn ông xa lạ không biết đã đứng phía sau mình từ khi nào, trên mặt hiện rõ vẻ hoài nghi vì sao anh ta lại muốn xem vào chuyện của người khác.
Người đàn ông không chút dao động, anh ta cầm ô và nói: “Cô Thẩm, mời cô lên xe.”
Thẩm Tuế Tri dời tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe xa xỉ màu đen ở phía sau anh ta, hình dáng trở nên lờ mờ trong màn mưa tầm tã.
Cô hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi họ Từ, là trợ lý của Yến tổng.”
Đây hiển nhiên là một đáp án ngoài dự đoán, Thẩm Tuế Tri sửng sốt, “Anh ấy ở trong xe ư?”
“Phải, Yến tổng đang họp trực tuyến, không tiện xuống xe.”
Bận như vậy, xem ra lần này không phải là tình cờ gặp được rồi.
Thẩm Tuế Tri nghĩ vậy, nhưng lại hỏi một câu với vẻ chống đối: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Yến tổng nói, vậy thì tôi phải thu ô lại, dầm mưa cùng cô.”
Cô trầm mặc một lát, rồi quyết đoán gật đầu, “Được.”
“Cảm ơn cô đã phối hợp.”, trợ lý Từ nở một nụ cười lịch sự, ý bảo cô đi theo anh ta.
“Thật ra chẳng phải là phối hợp hay không.”, Thẩm Tuế Tri cong khóe môi, “Chỉ là đột nhiên tôi phát hiện ra, hình như tôi hơi nhớ anh ấy.”
Trợ lý Từ nghe được câu này thì tay khẽ run lên, suýt chút nữa đánh rơi ô, khó lắm mới giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Hai người đi đến trước xe, anh ta kéo cửa xe ra, Thẩm Tuế Tri liền thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau, một thân âu phục đen, không nhìn ra được một vết nhăn nhúm, thoải mái ngồi tựa vào ghế, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Dường như có thể bước lên sàn diễn tại tuần lễ thời trang Paris bất cứ lúc nào, không hổ là Yến Sở Hòa.
Vừa đưa chân lên xe, Thẩm Tuế Tri chợt khựng lại. Cô liếc nhìn áo khoác của mình một cái, rồi bình tĩnh cởi bỏ, vắt kiệt nước, sau đó mới ngồi vào cạnh anh.
Yến Sở Hòa nhìn thẳng, bàn chuyện công việc với đối tác qua màn hình notebook, nếu không có tiếng đóng cửa xe, thì sẽ chẳng ai phát hiện ra bên cạnh anh có thêm một người nữa.
Thẩm Tuế Tri tự giác không xuất hiện trong phạm vi ống kính, cô dựa sát vào cửa, lôi điện thoại ra, mở ghi chú, đầu ngón tay bấm bấm vài cái, sau đó giơ sang.
Yến Sở Hòa liếc mắt, thấy rõ mấy chữ cô vừa gõ: “Phí rửa xe, tôi trả.”
Anh thu tầm mắt lại, không đáp, chỉ nói với đối tác: “Ngày mai sẽ hồi âm cho anh.”, xem như kết thúc cuộc họp trực tuyến này.
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh tháo tai nghe bluetooth xuống, lúc này mới nhìn sang Thẩm Tuế Tri trong bộ dạng như con gà vừa vớt từ nồi canh ra, tầm mắt dừng lại trên miếng băng gạc bên má cô, anh không khỏi nhíu mày.
Không hiểu sao Thẩm Tuế Tri lại cảm thấy chột dạ, đang muốn mở miệng nói thì lại nghe thấy anh điềm tĩnh hỏi: “Về nhà em hay nhà tôi?”
Thẩm Tuế Tri: “?”
Trợ lý Từ ngồi phía trước lái xe bị sặc trong tích tắc, kìm nén khổ sở mới không ho ra tiếng, anh ta đưa mắt nhìn hai người ngồi đằng sau qua gương chiếu hậu với vẻ khó tin.
… Có phải anh ta nên chui xuống gầm xe, chứ không phải ngồi trong xe không?
“Đến nhà anh.”, Thẩm Tuế Tri ngẫm nghĩ, rồi đưa ra một lý do hợp lý, “Có qua có lại, lần trước anh đến nhà tôi rồi, lần này đến lượt tôi tới nhà anh.”
Lần này thì trợ lý Từ không thể nhịn được nữa, đột nhiên bật ra một tiếng ho khan.
…Không, anh ta nghĩ anh ta nên đào hố mà chui xuống, đến gầm xe anh ta cũng không thể trốn được.
Mặt Yến Sở Hòa không hề biến sắc, anh báo địa chỉ cho trợ lý, Thẩm Tuế Tri nghe mà cảm thấy xa lạ, theo bản năng định hỏi rốt cuộc anh có mấy căn nhà, nhưng lời nói đến bên môi rồi lại chợt nhớ ra mình còn đang khoác tấm áo choàng cô giáo Tiêu, bèn vội vàng ngậm miệng.
***
Thẩm Tuế Tri theo Yến Sở Hòa về nhà.
Lúc vào nhà, cô vẫn còn dư chút tâm trạng để nghĩ, nếu như cảnh tượng này bị chụp rồi công khai ra bên ngoài, thì chắc chắn sẽ trở thành tiêu đề “hot” trong mấy ngày liền.
Yến Sở Hòa bật đèn phòng khách, lấy ra một đôi dép lê mới tinh trong tủ giày rồi đưa cho cô, “Mới đấy.”
Thẩm Tuế Tri chớp chớp mắt, nhận lấy, nhân tiện nói một câu thừa thãi: “Tôi đi loại dùng một lần được rồi.”
“Trong nhà không có dép cho khách.”, Yến Sở Hòa liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Tôi không đưa người ngoài về đây.”
Động tác cởi giày của Thẩm Tuế Tri ngừng lại, cô ngẩng mặt, vốn định nói mấy câu trêu chọc, nhưng sau khi bắt gặp biểu cảm nghiêm túc của người đàn ông kia, cô lại á khẩu không nói được lời nào.
Xa xui quỷ khiến thế nào, hai tai lại nóng bừng lên.
Thẩm Tuế Tri hoài nghi chắc do mình dầm mưa lâu nên bị ấm đầu rồi.
“… Khụ.”, cô nhanh chóng thay bỏ giày, sống đến từng này tuổi rồi, nhưng những lần câu nệ hiếm hoi có thể đếm trên đầu ngón tay đều dành cho Yến Sở Hòa, “Đợi lát nữa tạnh mưa, tôi sẽ về ngay.”
“Mưa to từ tối nay đến rạng sáng mai.”, Yến Sở Hòa rót cho cô một cốc nước ấm, ý bảo cô ngồi xuống ghế sô pha, “Em ngủ trong phòng ngủ, tôi ngủ phòng khách.”
Giọng điệu cương quyết, ẩn chứa đôi phần cố chấp.
Thẩm Tuế Tri chưa từng bị động như vậy, nhưng có vẻ cũng không hề bài xích, vì thế cô ngồi xuống trước mặt anh, chống cằm quan sát anh: “Sao anh tìm được tôi?”
Yến Sở Hòa vừa mới mở notebook ra, hình như là định xử lý công việc làm dở ban nãy, nghe thấy vậy, đáy mắt anh hiện lên chút bối rối, tuy chỉ lướt qua giây lát, nhưng vẫn bị cô bắt được.
“Vừa lúc tiện đường.”, anh nói.
Mồm miệng đàn ông, chỉ giỏi lừa người.
Thẩm Tuế Tri ngẫm nghĩ rồi chậc lưỡi một cái, sau đó ghé lại gần, nhất quyết phải mặt đối mặt với anh, “Yến Sở Hòa, anh nhìn tôi đi.”
Anh nhìn cô đúng theo yêu cầu, vô cùng thản nhiên.
Cô chỉ vào mình, và hỏi một cách nghiêm túc: “Nhìn rõ chứ, vậy anh nhìn tôi có giống một đứa ngốc không?”
Yến Sở Hòa: “…”
Anh dời tầm mắt sang bên cạnh, cuối cùng phải thở dài một hơi, “Tôi nhìn thấy cái tin em đăng.”
Nhận được đáp án hài lòng, nhưng Thẩm Tuế Tri không về chỗ ngồi, mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, chống cằm nhìn anh, khóe miệng ẩn hiện ý cười, “Tôi chỉ nói là muốn đi phượt thôi mà, sao anh lại đến tìm tôi?”
Sau sự thẳng thắn vừa rồi, lần này, Yến Sở Hòa nói thoải mái hơn nhiều: “Tâm trạng em đang không tốt, tôi nhìn ra rồi.”
Thẩm Tuế Tri nghe vậy, trong lúc nhất thời lại chẳng biết nên đáp thế nào.
Đổi lại là người đàn ông khác, lúc này chắc chắn sẽ muốn mượn cơ hội để đong đưa tán tỉnh, nhưng Yến Sở Hòa tuy sở hữu một gương mặt có thể ỷ vào cái đẹp để phạm tội, nhưng từ trong xương tủy lại thuần khiết đến đáng kinh ngạc, cô chưa từng gặp được ai như vậy.
Một người có thể “ăn” cô sạch sành sanh.
Thẩm Tuế Tri giả vờ lơ đễnh theo thói quen, cô bâng quơ hỏi anh: “Thế mà anh cũng nhìn ra được, vậy anh không tò mò à?”
Yến Sở Hòa cụp mí mắt nhìn cô, anh không đáp, chỉ hơi cúi người, và nâng tay lên.
Cô bất giác nhắm mắt lại, ngay sau đó liền cảm nhận được một bàn tay ấm áp kề bên má mình, đúng tại chỗ cô bị thương.
Cả người Thẩm Tuế Tri cứng đờ.
“Em không muốn nói, tôi sẽ không hỏi.”, anh nói, chất giọng vẫn điềm đạm như thường, “Còn nữa, nụ cười của em lúc này rất khó coi.”
Hàng mi Thẩm Tuế Tri khẽ run, cô phát hiện ra đúng là mình không cười nổi.
Chút mệt mỏi và ấm ức bị cô cố giấu đi lại trào lên, cô chưa bao giờ để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác, thành ra lúc này lại cảm thấy không quen cho lắm.
Rốt cuộc cô cũng không cợt nhả nữa, đứng dậy quay trở lại sô pha, trầm mặc cầm cốc nước lên, nhìn hơi nóng từ từ tỏa ra nghi ngút, giống như đang tính toán điều gì đó.
Sau một lúc lâu, cô mới nói thầm thì, giọng điệu bình thản: “Vừa rồi tôi bị người ta vứt bỏ đấy.”
“Như túi rác ấy.”, Thẩm Tuế Tri cười nhạt, cô cúi đầu, “Trong mắt họ, tôi chỉ là một đồ vật, có ích thì lấy về, vô dụng thì quẳng bỏ.”
Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Yến Sở Hòa không hỏi gì cả.
Có chút âm thanh nhỏ vụn vang lên, hình như anh đi lấy thứ gì đó, rồi bước tới, dừng lại trước mặt cô.
Thẩm Tuế Tri không ngẩng đầu, cô cũng không thật sự muốn để người khác nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này.
“Đồ vật vô tri, lạnh lẽo, thô cứng.”
Yến Sở Hòa nói xong thì dừng lại, mở lòng bàn tay ra trước mặt cô.
Cô đưa mắt nhìn, thấy một viên kẹo bạc hà.
“Mà em thì không.”, anh nói tiếp, “Em ấm áp.”