“Anh họ! Không phải quỳ đâu!”
Thẩm Tuế Tri nhanh nhẹn tóm lấy cánh tay tên “chó săn”, hô lên một câu đầy cảm động.
Hắn ta không ngờ cô đột nhiên đổi sắc mặt, còn đang định đáp lời là mình không định quỳ, ai ngờ lại bị cô tóm tay dúi một cái, đầu gối trùng xuống, đúng là chỉ thiếu nước quỳ xuống thật.
Hắn ngơ ngác, trợn mắt nhìn Thẩm Tuế Tri mới vừa nãy còn như hung thần, giờ lại tỏ ra lo lắng, ân cần an ủi hắn: “Anh đừng như vậy, em cũng khó xử lắm!”
Tên “chó săn”: “… Á?”
“Em hiểu nỗi khổ của anh, không phải chỉ là vay tiền thôi sao, dễ nói chuyện mà.”
Tên “chó săn”: “Không phải, tôi…”
“Đều là người nhà cả, khách sáo làm gì ạ, có khó khăn gì nhất định em sẽ giúp.”
Tên “chó săn”: “Cô Th…”
Thẩm Tuế Tri tăng mạnh lực tay, trên mặt vẫn là vẻ ân cần quan tâm, “Thế này đi, anh cứ về trước, em còn phải đi dạy, lát nữa sẽ chuyển tiền cho anh sau.”
Tên “chó săn” đau đến nhe răng, nhưng vẫn phải nhịn đau gật đầu, liên tục nói mấy câu “Được!”.
Lúc này Yến Sở Hòa vừa hay đi đến trước mặt hai người, nghe được đầy đủ cuộc hội thoại của họ, anh nhíu mày nhìn gã đàn ông, rồi quay sang nhìn Thẩm Tuế Tri: “Cô giáo Tiêu?”
Tên “chó săn” ngẩn ra mất ba giây, mà sau khi nhận ra Yến Sở Hòa, hắn không khỏi nghẹn họng, trân trối nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Thẩm Tuế Tri khẽ nghiêng người, che đi vẻ mặt “cô giáo Tiêu là ai, tôi là ai” của tên “chó săn”, rồi gượng cười với Yến Sở Hòa: “Ngại quá, anh Yến, vì chuyện trong nhà mà làm muộn giờ học, lát nữa tôi sẽ dạy bù cho Yến Linh Tê.”
“Đừng lo.”, Yến Sở Hòa tạm dừng một lát rồi nói, “Có cần hỗ trợ gì không? Tôi có thể trả trước tiền học phí.”
“Không cần, không cần đâu, tôi vẫn còn đủ tiền, cảm ơn ý tốt của anh.”
Nói xong, Thẩm Tuế Tri quay đầu, nhìn về phía gã đàn ông đang bị ép làm diễn viên, rồi nói bằng giọng chân thành: “Anh họ, anh về trước đi, em đã nói là sẽ giữ lời.”
Mấy chữ cuối cùng mang đầy ẩn ý, tên “chó săn” nhìn thấy rõ vẻ uy hϊếp trong mắt cô, bất chấp nỗi nghi hoặc về quan hệ giữa cô và Yến Sở Hòa, cuống quýt trả lời rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Nguy cơ rớt áo choàng tạm thời đã qua, Thẩm Tuế Tri thở phào nhẹ nhõm.
Yến Sở Hòa lịch sự nói: “Xin lỗi, vừa rồi đi ngang qua, không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện của hai người.”
“Không sao ạ, cũng không tính là quá riêng tư.”, Thẩm Tuế Tri cụp mí mắt, nở nụ cười đầy miễn cưỡng, “Chuyện trong nhà tôi hơi phức tạp, để anh chê cười rồi.”
—— Xuất sắc.
Sau khi xây dựng thành công hình tượng bông hoa thuần khiết thánh thiện, cô giáo Tiêu lại có thêm một hình tượng bông hoa hướng dương vượt qua gian khổ hướng về phía trước. Thẩm Tuế Tri thầm cảm thấy đau đầu, lại phải diễn thêm rồi.
Yến Sở Hòa nhìn ra được là cô không muốn kể nhiều, vì thế chủ động kết thúc đề tài, để cô vào dạy cho Yến Linh Tê.
Thẩm Tuế Tri như lĩnh được lệnh đặc xá, sợi dây căng chặt trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, cô nói tạm biệt với anh, rồi xoay người đi vào nhà.
Yến Sở Hòa đứng tại chỗ khép hờ hai mắt, nhìn theo bóng dáng cô, đôi mắt hiện lên một thứ cảm xúc khác thường.
Vẻ khác thường đó chỉ lướt qua trong giây lát, rồi nhanh chóng bị anh giấu đi, anh hờ hững quay trở về xe, một tay kéo cửa phía ghế phụ ra.
Diệp Ngạn Chi quan sát toàn bộ quá trình, thấy anh trở lại thì nghiêng đầu hỏi: “Sao thế, cậu quen à?”
Yến Sở Hòa đáp ngắn gọn: “Gia sư của Yến Linh Tê.”
Diệp Ngạn Chi nhướng mày, “Cậu đâu phải người thích lo chuyện bao đồng?”
Anh đáp lại bằng một câu nghi vấn: “Cậu không thấy cô ấy nhìn rất quen mắt à?”
Vừa rồi Diệp Ngạn Chi không để ý, miễn cưỡng nhớ lại bóng dáng của cô gái ban nãy, hình như có chút cảm giác quen thuộc khó tả, nhưng lại chẳng liên hệ được với người nào trong trí nhớ cả.
Vì thế anh ta từ bỏ, xua xua tay, “Không thấy.”
Có vẻ Yến Sở Hòa cũng đoán ra được câu trả lời này của anh ta, gương mặt anh không chút gợn sóng, anh cũng không nói gì nữa, chỉ cầm tập hợp đồng vừa rồi chưa đọc hết lên xem tiếp.
Diệp Ngạn Chi không hay nói chuyện trong lúc lái xe, bên cạnh lại là một cái tủ lạnh đích thực, cả chặng đường hai người gần như không nói câu nào.
Trước khi đến công ty, vừa hay phải dừng hai phút đèn đỏ, Diệp Ngạn Chi rảnh không có gì làm, bèn chủ động gợi đề tài: “Này, Yến Sở Hòa, cậu với cô út nhà họ Thẩm quen nhau thế nào đấy?”
“Trùng hợp.”
“Lừa ai chứ, tối hôm trước cậu vác người ta ra khỏi YS đấy.”, anh ta không tin, “Cậu cũng biết người ta đánh giá về Thẩm Tuế Tri thế nào mà, ai cũng bảo cô nàng kia đánh nhau quá ghê, nói dễ nghe là kích động, còn khó nghe thì như con chó điên, nếu hai người không quen nhau, sao cô ấy lại ngoan ngoãn đi theo cậu?”
Nói xong, Diệp Ngạn Chi tạm ngừng, rồi lại bổ sung: “Tôi không có ý xấu đâu, chỉ cảm thấy cô bé này quá bất cần đời, hai người bọn cậu ở cạnh nhau, thật sự là không hợp.”
Yến Sở Hòa “ừm” một tiếng với vẻ hờ hững, nhân tiện lật một tờ giấy, “Coi như là bạn.”
Diệp Ngạn Chi định nói bên cạnh cậu vốn không có bạn là con gái, vậy mà vừa có một người thì lại đặc biệt như thế, quả là khiến người ta khó mà tiếp thu được.
Nhưng lời đến bên miệng lại vội vàng thu về, anh ta nói với vẻ chân thành: “Thẩm Tuế Tri giống tôi, đều ham chơi, tuy tôi không biết nhiều bằng cô ấy, nhưng cũng phải giống đến một nửa, thế nên chuyện này không thể nghiêm túc được, cậu hiểu ý tôi không?”
Tốt xấu gì cũng đã quen biết nhiều năm, đương nhiên Diệp Ngạn Chi nhìn ra Yến Sở Hòa đối xử với Thẩm Tuế Tri theo cách rất đặc biệt, tuy không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng anh ta vẫn có lòng nhắc nhở đôi câu.
Lời vừa dứt, Yến Sở Hòa ngước mắt lên nhìn anh ta, có vẻ như đã nghe được hết.
Sau đó, anh chậm rãi hỏi: “Thẩm Tuế Tri giống cậu từ lúc nào?”
Gương mặt Diệp Ngạn Chi như hiện đầy dấu chấm hỏi.
“Cho dù ham chơi, cô ấy vẫn tốt nghiệp đại học hàng đầu đấy.”
Biểu cảm trên mặt Diệp Ngạn Chi cứng đờ trong nháy mắt, còn mười giây đèn đỏ cuối cùng, anh ta nhìn về phía trước với vẻ phức tạp, “Được rồi, là tôi đi quá giới hạn, tôi cảm ơn cậu.”
Yến Sở Hòa gật đầu, ánh mắt không đổi, tiếp tục xem hợp đồng.
Diệp Ngạn Chi nghẹn họng một lát, cảm thấy vẫn không bỏ được ý định, phải đả kích anh: “Không phải chứ tôi định nói là, cậu cảm thấy cô ấy cần gì ở cậu, tiền hay quyền? Người ta chẳng thiếu thứ gì cả.”
“Thế nên cô ấy mới không giống những người khác.”, Yến Sở Hòa khẽ cười, “Cô ấy chỉ thèm cơ thể tôi thôi.”
Diệp Ngạn Chi: “?”
Được rồi, câm nín rồi.
***
Năm giờ chiều, Thẩm Tuế Tri đến Trung tâm sức khỏe tâm thần Nam Hồ.
Sắc trời ảm đạm, gió lạnh thấu xương, cơn mưa không biết còn ủ đến bao giờ mới trút xuống, cô lười mang ô, bắt xe thẳng tới đây.
Trung tâm sức khỏe tâm thần kề sát bên viện điều dưỡng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bệnh nhân và người nhà ra ra vào vào, vùng ngoại thành này có không gian yên tĩnh, được công nhận là nơi an dưỡng tốt nhất Bình Thành.
Trước đó đã hẹn thời gian khám, Thẩm Tuế Tri đi vào khu văn phòng một cách quen thuộc, tìm tới phòng làm việc của bác sĩ Lý, gõ cửa hai cái.
Nghe thấy tiếng đáp từ bên trong, cô đẩy cửa vào, quả nhiên thấy bác sĩ Lý đang đợi mình. Thấy cô đến đúng hẹn, ông liền tiến hành đánh giá sắc mặt trước.
Sau đó là một loạt kiểm tra rườm rà, đến khi chụp cộng hưởng từ não xong, Thẩm Tuế Tri đã cảm thấy hơi mệt mỏi, theo bác sĩ Lý quay lại văn phòng.
Cô quét tầm mắt nhìn quanh văn phòng, cuối cùng ngồi xuống chiếc sô pha đơn, uể oải day huyệt thái dương và hỏi: “Được chưa ạ?”
Bác sĩ Lý ngồi trước bàn lật xem bảng số liệu chiếu chụp, còn cả một đống kết quả khám sức khỏe, ông tìm bệnh án lần trước của Thẩm Tuế Tri, tiến hành đối chiếu.
Sau vài phút, ông tháo kính xuống rồi nói: “Chứng ám ảnh cưỡng chế giảm bớt một chút, cũng không tệ lắm. Chất lượng giấc ngủ thế nào?”
Thẩm Tuế Tri ngẫm nghĩ, “Vẫn thế ạ, không uống thuốc thì không ngủ được.”
“Có thường xuyên gặp ác mộng không?”
“Thỉnh thoảng.”
Bác sĩ Lý gật đầu, ghi lại vào giấy, “Bây giờ nhìn thấy vật sắc nhọn, có thể tự khống chế được không?”
Cô vén tay áo lên nhìn một cái, rồi mới trả lời: “Có thể.”
Sau mấy câu hỏi không liên quan đến chứng bệnh, lần tái khám này coi như đã xong. Bác sĩ Lý kê đơn thuốc mới, dặn cô cách dùng, cô nghe nhớ được một nửa.
Nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô, bác sĩ Lý chẳng biết phải làm sao, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó bèn nói: “Phải rồi, tình hình hồi phục của bà Tống không tệ, tích cực phối hợp điều trị hơn trước.”
Hình như lúc này Thẩm Tuế Tri mới tập trung hơn, cô nhướng mày, “Vậy thì tốt rồi. Không còn nhìn ai cũng hằm hằm nữa phải không ạ?”
“Cô có thể đi thăm bà ấy mà.”, ông ấy đề nghị, “Tầm giờ này, chắc là bà ấy đang ở trong phòng bệnh đọc sách hoặc xem TV.”
Thẩm Tuế Tri trầm ngâm một lát, trong đầu đang nghĩ tới cảnh tượng sau khi mình gặp Tống Dục Hàm, nhưng lần gần đây nhất hai người đối mặt đã là một năm trước, cũng không biết lần này sẽ có kết quả như thế nào.
Thôi, dù sao cũng đang không bận việc gì, vậy thì qua đó xem sao.
Nghĩ vậy, Thẩm Tuế Tri liền đi sang viện điều dưỡng ở bên cạnh. Vì bác sĩ Lý còn đang trong giờ làm việc, nên ông ấy để y tá chuyên chăm sóc Tống Dục Hàm đến đưa cô đi.
Phòng bệnh của Tống Dục Hàm rất rộng, nếu vào ngày nắng thì sẽ tràn ngập ánh sáng, bên cửa sổ đặt một chậu hoa dạ lan hương, khiến căn phòng trông có sức sống hơn nhiều. Người phụ nữ nằm ngả nửa người trên giường, đang thoải mái lật giở trang sách, tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng đường nét trên gương mặt bà vẫn đẹp động lòng người, không khó để nhìn ra thời trẻ đích thị là một mĩ nhân.
Thẩm Tuế Tri thu tầm mắt lại, đưa tay đẩy cửa ra.
Tống Dục Hàm nghe thấy tiếng động thì ngoảnh ra, nhìn rõ người vừa tới, nét mặt vốn điềm tĩnh chợt hóa thành ngỡ ngàng, đôi mày nhíu lại theo bản năng.
“Ngạc nhiên lắm à?”, Thẩm Tuế Tri cười, kéo ghế đến ngồi cạnh giường, “Con nghĩ là có thể mẹ sẽ nhớ, nên mặt dày quay lại tìm mẹ.”
Đáy mắt Tống Dục Hàm hiện vẻ phức tạp, bà lạnh lùng hỏi: “Mày đến làm gì?”
Thẩm Tuế Tri không đáp, qua khóe mắt thấy trên tủ đầu giường có quả táo đang gọt dở, cô nhìn mà thấy khó chịu, bèn cầm lấy gọt tiếp.
Cô cụp mí mắt, ngón tay tì lên sống dao lạnh ngắt, giọng nói có phần bâng quơ: “Tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ con.”
Những lời này dường như chọc đúng chỗ đau của Tống Dục Hàm, trong lúc nhất thời, bà cười lạnh thành tiếng, châm chọc nói: “Đừng, tao chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm chúng mày thôi, không nhận nổi tiếng “mẹ” này của mày đâu.”
Lời nói tuôn ra, lưỡi dao liền đi chệch quỹ đạo, đầu ngón tay trắng nõn trào máu tươi trong nháy mắt.
Thẩm Tuế Tri bình tĩnh nhìn hai giây, cảm thấy hình như cũng không đau lắm, nhưng cô sợ mình sẽ lại làm ra chuyện gì đó điên rồ, vì thế đành phải đặt quả táo và con dao xuống.
“Mẹ cứ thích dùng cách hạ thấp mình để mắng chửi con, con không sao hết.”, cô nhìn bà, nói rõ từng câu từng chữ, “Dù sao sự tồn tại của con cũng chẳng sạch sẽ gì, con tự biết mình là thứ rác rưởi từ lâu rồi, những lời này, mẹ thích nghe không? Nếu thích thì để con nói thêm vài câu nữa.”
“Bớt giở trò quái gở với tao đi, mày tưởng tao không biết Nam Uyển với Thẩm Tâm Ngữ ngáng chân mày hả, mày nhu nhược thế à?”
“Đúng.”, Thẩm Tuế Tri nhếch khóe môi, ý cười lại chẳng thấm nổi đến đáy mắt, “Tiền của với danh tiếng đó, vốn không phải của con, lại càng không phải của mẹ.”
Lời còn chưa dứt, Tống Dục Hàm đã thay đổi sắc mặt trong tích tắc, bà giận tái mặt, không chút suy nghĩ liền vớ lấy cái cốc thủy tinh trên bàn, ném mạnh xuống đất!
“Choang!”, âm thanh của đồ vật dễ vỡ vị ném xuống mặt đất khiến người ta chói tai.
“Cút!”, hốc mắt bà như muốn nứt ra, bà dồn hết sức gằn giọng: “Lấy họ Thẩm rồi thì cút đi cho tao!”
Tiếng vang còn chưa tan hết, trong phòng cũng chỉ có tiếng gào thét giận dữ của Tống Dục Hàm, không có tiếng người khác đáp lại.
Thẩm Tuế Tri vẫn ngồi im, cô tỏ vẻ thờ ơ, cụp mắt nhìn những mảnh cốc bắn tung tóe dưới đất, ánh đèn trên đỉnh đầu lại quá chói mắt, rọi xuống đống vụn thủy tinh lúc ẩn lúc hiện, thật phiền phức.
Có thứ chất lỏng chảy xuống bên má, phản ứng đầu tiên của cô là mình kém cỏi thật, mới thế này mà đã rơi nước mắt!
Đưa tay lên sờ, nhìn thấy vệt máu trên đầu ngón tay, cô không khỏi thoáng sững sờ.
—— Thì ra là bị thương.
Có lẽ do khoảng cách quá gần, mảnh thủy tinh bắn lên làm cô bị thương.
Không hiểu vì sao, Thẩm Tuế Tri cảm thấy thật tức cười, quay sang nhìn vẻ mặt giận dữ của Tống Dục Hàm, lại cảm thấy chán nản.
“Là mẹ không cần con.”, cô nói đúng sự thật.
Thẩm Tuế Tri bình tĩnh nói dõng dạc từng chữ một: “Tống Dục Hàm, con cũng không muốn mang họ Thẩm, nhưng là mẹ không cần con.”
Chỉ một câu, đủ khiến Tống Dục Hàm như bị sét đánh, bao sức lực bị rút cạn trong nháy mắt, bà dựa vào thành giường với gương mặt tái mét.
“Để con nhắc mẹ nhớ, hồi đó con quỳ xuống xin mẹ đừng đi như thế nào, mà mẹ lại đưa con cho Thẩm Kình như món đồ giao dịch thế nào nhé?”, Thẩm Tuế Tri cười, máu không ngừng thấm ra từ miệng vết thương, cô cũng mặc kệ.
Cô hỏi: “Mẹ, người trước kia vứt bỏ con vì cổ phần, không phải là mẹ sao?”