Trêu Chọc

Chương 9

Thẩm Tuế Tri sống phóng túng nhiều năm, đã sớm luyện được thành thạo kỹ năng nói dối không chớp mắt, đối với nguy cơ bị rớt áo choàng, cô bịa đặt đôi ba câu là có thế hóa giải được.

Dường như Yến Sở Hòa không định truy hỏi đến cùng,

Thẩm Tuế Tri không chịu nổi bầu không khí yên lặng, thấy anh cứ trầm ngâm thì đành phải lên tiếng tạo chủ đề.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Yến Sở Hòa lại đố chuông, cô lơ đễnh đảo mắt qua, nhìn tên người gọi đến là hiếu.

Anh hơi ngước mắt lên, "Điện thoại của công ty."

Thấm Tuế Tri ra hiệu bảo anh cứ tự nhiên, rồi lịch sự đi ra ban công, khép cửa lại, giữ không gian riêng tư cho anh nghe điện thoại.

Sắc trời bên ngoài đã tối mịt, đèn trong thành phố được thắp lên rực rỡ. Hồi trước, cô chọn mua căn hộ này là vì có thể phóng tầm mắt nhìn ra cảnh tượng đó, một góc cho cô thấy rõ được vẻ náo nhiệt của thành phố, khiến cô có cảm giác mình còn đang sống giữa xã hội.

Cô vô thức đưa tay vào túi áo, đầu ngón tay chạm vào vỏ bao thuốc lá thì hơi khựng lại, ma xui quỷ khiến thế nào, cô bỗng quay đầu lại nhìn Yến Sở Hòa đang nói chuyện điện thoại ở bên trong, cũng không hiểu chút chột dạ kia từ đâu mà đến.

Sau khi ăn xong phải hút một điếu thuốc từ lâu đã trở thành thói quen, Thẩm Tuế Tri không nhịn được, bèn ngậm một điếu rồi châm lửa, lại thầm nghĩ đến tác phong nghiêm chỉnh của Yến Sở Hòa, không biết anh có ngửi thấy mùi thuốc hay không.

Hút nhanh lên chắc có thể xong trước khi anh cúp máy, nghĩ vậy, Thấm Tuế Tri vội nhả một ngụm khói thuốc, ai ngờ vừa rít được hơi thứ hai, thì cánh cửa phía sau đã bị đẩy ra rồi.

Suýt chút nữa Thẩm Tuế Tri bị sặc, cô quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt không gợn sóng của người đàn ông, không hiểu sao trong lòng chợt có cảm giác như một đứa trẻ cấp hai trộm hút thuốc bị bố tóm được vậy.

Cô không tìm ra được một chút vẻ chán ghét nào trên mặt

Yến Sở Hòa, vì thế mi yên tâm tiếp tục, lại kh nhêch khóe miệng với anh, "Sau khi ăn xong phải hút một điếu, thế mới giống đời thần tiên, làm một điếu không?"

Vốn chỉ là nói đùa, nhưng Yến Sở Hòa nghe thấy vậy thì thoáng suy tư một lát, sau đó đi đến cạnh cô, chìa tay ra,

"Được."

Thẩm Tuế Tri nhướng mày, đè nén cảm giác kinh ngạc trong lòng lại, rút một điếu thuốc ra khỏi bao rồi đưa cho anh. Điếu thuốc trắng được kẹp giữa hai ngón tay anh, thật sự khiến người ta phải chú ý một cách kỳ lạ.

Bàn tay Yến Sở Hòa rất đẹp, giống như cả con người anh, hệt như một tác phẩm nghệ thuật không tì vết, cô từng để ý từ rất lâu rồi, bởi vậy mới bất ngờ phát hiện ra mình có tính cuồng tay đẹp.

Yến Sở Hòa ngậm điếu thuốc trên môi, đưa mắt nhìn về phía cô, trầm giọng hỏi: "Lửa đâu?"

Ánh mắt Thẩm Tuế Tri thoáng trốn tránh, thật sự không hiểu, người đứng đắn lúc không đứng đắn, tại sao lại quyến rũ chết người như vậy, chỉ hai chữ đơn giản nhưng cũng khiến cô nghe được mà ngứa ngáy tâm can.

Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đang định thò tay lấy bật lửa, bỗng trong đầu hiện ra một ý nghĩ, động tác lập tức dừng lại.

Cô ngẫm nghĩ, rồi quay đầu nhìn Yến Sở Hòa, ngoắc ngoắc tay với anh, ý bảo anh lại gần cô một chút.

Yến Sở Hòa không nghĩ nhiều, còn tưởng cô lại giở trò muốn đích thân châm lửa cho anh, vì thế anh cúi người lại gần cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự.

Đáng tiếc chuyện Thẩm Tuế Tri muốn làm lại không lịch sự cho lắm. Cô chủ động tiến lại gần nửa bước, một tay đặt lên vai anh, một tay khác đỡ lấy điếu thuốc.

Mùi khói thuốc cuốn cùng một thứ mùi mát lạnh không tên bất ngờ xộc lên, vây chặt lấy anh.

Yến Sở Hòa thoáng giật mình.

Đốm lửa lập lòe nhóm lên trong mắt của cả hai người,

Thẩm Tuế Tri dùng chính điếu thuốc của mình để châm lửa cho anh, khoảng cách gần đến mức anh có thể thấy rõ hàng mi run run của cô, nhìn thấy ánh lửa trong đáy mắt cô, như có một màn sương che phủ.

Nhận thấy tầm mắt của anh, cô miễn cưỡng ngước lên, không hẹn mà cùng trông thấy đốm lửa đỏ trong mắt đối phương.

Đuôi mắt cô kéo ra một nét cười ngắn ngủi, cảm nhận được mùi thuốc lá, cô chậm rãi đứng thẳng dậy, xuyên qua làn khói mờ mà ngắm ngũ quan của người đàn ông, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ.

"Cho anh mượn lửa đấy.", Thẩm Tuế Tri cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng, chiếc răng nanh khẽ nghiền một cái,

"Nếu có cơ hội, hoan nghênh lần sau đến trả."

Yến Sở Hòa khẽ cụp mí mắt, lẳng lặng che đi ánh mắt đầy ý vị sâu xa, anh cười: "Được."

Hai người sóng vai im lặng hút thuốc, bầu không khí không quá xấu hổ.

"Thật ra tôi cứ nghĩ là anh không hút thuốc.", đột nhiên Thẩm Tuế Tri nói.

Anh gật đầu, "Đúng là không hay hút mấy."

Cô trầm mặc một lúc lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại lẩm bẩm nói: "Viên kẹo bạc hạ lần trước anh cho tôi ấy, cũng khá ngon."

Yến Sở Hòa nhìn về phía cô, hình như khẽ bật cười, sau đó anh lấy từ trong túi áo vest ra một thứ, đưa tới trước mặt cô.

Vỏ bọc quen thuộc, Thấm Tuế Tri chớp mắt mấy cái, cầm viên kẹo lên, "Lúc nào anh cũng mang theo bên mình à?"

"Đoán là có thể em sẽ muốn hút thuốc, mang theo đề phòng."

"Sao lại giống dỗ trẻ con vậy.", cô lẩm bẩm, không hiểu sao bỗng chột dạ, vừa hay hút được hai phần ba điếu thuốc rồi, cô dứt khoát dụi bỏ luôn.

Yến Sở Hòa thu trọn hành động của cô vào đáy mắt, anh lặng lẽ cong khóe môi, cũng dụi điếu thuốc theo.

Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng chuẩn bị ra về.

Thẩm Tuế Tri chẳng hề khách sáo, lê dép tiễn anh đến cửa, rồi uể oải vẫy tay, "Đi thong thả, không tiễn nhé."

Yến Sở Hòa thoáng liếc qua chiếc áo vest trên giá, có lòng nhắc nhở cô: "Còn gì nữa?"

Thẩm Tuế Tri nghĩ, "Hoan nghênh lại đến?"

Yến Sở Hòa: "..."

Bắt gặp ánh mắt như đang nhìn một đứa con nít của anh, cô chậm chạp quay đầu, nhìn thấy chiếc áo vest lẻ loi bị lợi dụng làm đạo cụ hết lần này đến lần khác.

Cô điềm tĩnh hắng giọng, tuyên bố đợi giặt xong sẽ gửi trả cho anh, cứ như vậy mà tiền anh về.

Anh ra về, dường như cũng mang theo chút khói lửa khó có được trong căn nhà đi theo. Thấm Tuế Tri ngồi xuống sô pha, bóc viên kẹo bạc hà trong tay, cho vào miệng.

L*иg ngực nhộn nhạo một thứ cảm giác rất khó hiểu, rất xa lạ, cô lắc đầu, rửa mặt qua quýt rồi quay về phòng ngủ mở notebook ra, kiểm tra xem có tin nhắn nào chưa đọc hay không.

Khương Xán đã nhận được tài liệu cô gửi lại, còn nhắn tin hỏi cô tác phẩm mới làm đến đâu rồi, Thẩm Tuế Tri chống cằm thất thần một lát, đột nhiên linh cảm nảy ra, cô mở bản nhạc chưa hoàn thành, bổ sung nốt câu hát cuối cùng.

Một khi cảm hứng sáng tác đang lên là không thể dừng lại được, cô trèo xuống khỏi giường, ôm notebook và ghita đi vào phòng làm việc, quyết định tranh thủ tối nay có tinh thần nên phải hoàn thành cho xong tác phẩm.

Những ngày tháng bình yên vô sự trôi qua trong êm đềm.

Trước mắt đã gần đến lễ trao giải Kim Khúc, Khương Xán bận không lúc nào ngơi tay, nhưng Thẩm Tuế Tri thì lại tự do tự tại giữa hai đầu cầu là nhà họ Yến và quán bar.

Tấm áo choàng của cô giáo Tiêu được cô mặc một cách chắc chắn, còn gần nửa tháng nữa là có thể kết thúc chương trình học. Hiện giờ cô sắm vai bông hoa thanh khiết cực kỳ trơn tru, sống động, tối qua còn uống rượu, lên sàn nhảy, sáng hôm sau đã có thể ôm sách giáo khoa kế chuyện năm tháng yên bình.

Thấm Tuế Tri thầm nghĩ, bản thân mình khoác hết lớp áo choàng này đến lớp áo choàng khác, diễn đến mức thật sự nhập tâm, sau này có khi lại phát triển được sang cả mảng diễn xuất cũng nên.

Vốn tưởng hôm nay lại là một ngày êm đềm, nhưng khi bắt xe đến nhà họ Yến, Thẩm Tuế Tri đã phát hiện ra ở phía sau có một chiếc xe màu đen kéo rèm kín mít đã bám theo mình qua hai ngã tư đường rồi.

Mới đầu cô còn nghĩ là đi cùng đường nên thu tầm mắt lại nghịch điện thoại, nhưng vài phút sau ngẩng lên nhìn, thì vẫn thấy chiếc xe kia bám theo sau, thậm chí còn ở một khoảng cách rất đáng ngờ.

Kỹ năng theo dõi thiếu chuyên nghiệp vậy?

Thẩm Tuế Tri nhướng mày vẻ hứng thú, thấy sắp đến nhà họ Yến, cô liền bảo tài xế dừng lại ở đầu phố, rồi trả tiền xuống xe, thong thả đi về phía trước.

Căn biệt thự dần xuất hiện trong tầm mắt, rẽ một cái là đến nhà họ Yến, Thẩm Tuế Tri không dừng bước, cũng không quay đầu lại, cứ thế tiến thẳng về phía trước.

Tên "chó săn" theo đuôi cả quãng đường, thấy cô thản nhiên rẽ sang chỗ ngoặt, đúng hướng nhà họ Yến, bèn vội vàng rình mò định chụp trộm, trong lòng lại thầm nghĩ, nhận sự ủy thác của người ta lâu vậy rồi, cuối cùng cũng có cái để bảo cáo.

Hắn ta rón rén bám theo, ai ngờ chẳng nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tuế Tri đâu nữa, còn đang nhíu mày hoang mang, thì lại chợt nghe thấy từ phía sau truyền tới một giọng nữ đầy vẻ bất cần: "Người anh em, tìm ai đấy?"

Tên "chó săn" vừa nghe thấy vậy thì lông tóc dựng ngược lên, nhanh tay thu máy ảnh lại. Quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Tuế Tri đang đeo khấu trang, nhưng ý cười trong mắt cô lại khiến hắn bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.

Hăn giả vờ như không có chuyện gì, "Không, tôi chỉ đang không quen khu này cho lắm, bị lạc đường thôi."

Ý cười còn chưa chạm được đến đáy mắt, Thẩm Tuế Tri vốn tưởng sẽ là một kẻ biết điều, chẳng ngờ lại muốn giả ngu với cô, quá nhàm chán.

Cô không buồn nói nhiều lời vô nghĩa, liền đi thẳng vào vấn đề: "Đưa máy ảnh cho tôi, hoặc tự anh xóa đi."

Hắn nghe thế, ánh mắt bất giác tránh đi, "Máy ảnh gì cơ, tôi không hiểu, tôi chỉ muốn hỏi đường thôi mà."

"Hỏi đường đúng không?", cô cười, "Anh mà còn lòng vòng với tôi, là một lát nữa phải hỏi đường đến bệnh viện cấp cứu đấy."

Khí thế của cô thật sự khiến người ta phải hãi hùng, tên "chó săn" chợt nhớ tới chuyện ở YS dạo trước, nghe nói gã thanh niên kia cũng chỉ mới xuất viện, hắn bắt đầu run sợ, lùi về phía sau mấy bước.

***

"Ê, bên kia có chuyện gì thế nhỉ?"

Trong xe, Diệp Ngạn Chi ngồi trên ghế lái, thoáng nhìn qua hai bóng dáng ở cách đó không xa, nghi hoặc hỏi.

Yến Sở Hòa đang xem hợp đồng, nghe thấy vậy thì chỉ ngước mắt tượng trưng, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, anh liền nhíu mày.

Diệp Ngạn Chi bâng quơ hỏi anh: "Trông như đang cãi nhau đấy, bên này còn hộ gia đình nào khác à?"

"Dừng xe.", Yến Sở Hòa nói.

Diệp Ngạn Chi không hiểu ý anh, nhưng vẫn giẫm chân phanh theo lời anh nói, lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh bỏ tập hợp đồng xuống, đấy cửa xe, đi về phía hai người kia.

Anh ta ôm tâm lý ngồi xem trò vui, tựa vào ghé quan sát tình hình ở phía bên đó.

Ở phía bên này, Thẩm Tuế Tri không biết có người đang quan sát mình, nên vẫn còn đôi co với tên "chó săn".

Cô lẳng lặng đảo tầm mắt một cách bình tĩnh, tên "chó săn" lập tức bại trận, đành phải lôi chiếc máy ảnh ra, cắn răng xóa sạch chỗ ảnh đã chụp được trước đó, rồi tự giác giao thẻ SD cho cô.

Thẩm Tuế Tri bẻ gãy cái thẻ, rồi nhìn kẻ đang đứng rúm ró trước mặt mình và hỏi: "Là Thẩm Tâm Ngữ, hay là Nam Uyển?"

Kẻ mà lúc nào cũng muốn tóm được nhược điểm của cô, ngoài hai mẹ con họ, cô không thể nghĩ ra người nào khác nữa.

Tên "chó săn" chỉ chực khóc, không muốn bị đánh, cũng không dám đế lộ chủ nhân, nhất thời rơi vào thế khó xử.

"Cô Thấm, xin cô đừng hỏi, tôi không thể nói được."

Cô gật gù, "Vậy thì là một trong hai người họ rồi."

Tên "chó săn" hối hận vô cùng, chỉ biết xum xoe nói: "Tôi không thế nói thật mà, ảnh cũng xóa rồi, thẻ cũng đưa cho cô rồi, cô để tôi đi đi."

Thẩm Tuế Tri thấy hắn ta như vậy thì cũng biết chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian nữa, cô không làm khó hắn, nhưng lời cảnh cáo thì vẫn không thể thiếu được.

"Bảo với chủ của anh, đừng có mà rảnh quá lại tìm chuyện làm, tôi không nhàn hạ để mà chơi cùng đâu."

Nói xong, cô liếc hắn một cái rồi nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Động đến người đó sẽ phiền toái, nhưng mà động vào anh, tôi có nhiều cách lắm."

Yến Sở Hoa từ xa nhìn đến, cô giáo Tiêu hiền lành đang nói gì đó với gã đàn ông, nửa khuôn mặt toát lên vẻ ôn hòa dịu dàng, khí chất vô cùng đoan trang thánh thiện; Thế nhưng gã đàn ông lại như mắc chứng động kinh, chân tay run rẩy, vẻ mặt nhăn nhó đầy âu sầu, chỉ thiếu nước quỳ xuống đất, như thể nhà vừa mới có tang vậy.

Cảnh tượng đối lập đến kỳ lạ, Yến Sở Hòa híp hai mắt lại, bước chân vẫn không dừng.

Thẩm Tuế Tri nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ học, đang định đuổi hắn đi, nào biết vừa ngước mắt lên thì lại thấy Yến Sở Hòa đang đi về phía này. Cô sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một tiếng chửi hãi hùng lượn quanh miệng vài vòng rồi lại phải vất vả nuốt về.

Cô nhanh chóng động não, nhớ đến những kịch bản phim cấu huyết lúc tám giờ, ý tưởng vừa tới, cô vội vàng đỡ lấy cánh tay gã đàn ông, giọng điệu khẩn thiết hơn cả lúc hắn cầu xin tha thứ...

"Anh họ! Anh không phải quỳ đâu!"