"Tôi để nó ở chỗ em, chính là vì để em phải trả lại đấy."
Cũng lúc lời nói của Yến Sở Hòa cất lên, hai mắt Thẩm Tuế Tri sững lại.
Bùm, bùm...
Tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống, đến cả ánh mắt cũng phải ngẩn ngơ theo, cô hoàn hồn, nhắm chặt mắt lai.
"Được thôi.", cô cười cười, dựa vào tinh thần quyết không chịu thua, cô đưa ra đề nghị: "Tôi cảm thấy mời ăn cơm chưa đủ thành ý, hay là anh đến nhà tôi đi, tôi đích thân chiêu đã nhé?"
Thẩm Tuế Tri nghĩ, người đứng đắn như Yến Sở Hòa, cùng lắm là chơi trò mờ ám trong câu chữ một chút thôi, cứ cho là vì danh dự của bản thân, thì anh cũng sẽ không nhận lời đến nhà.
Nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.
"Được.", anh hỏi: "Thời gian?"
Thẩm Tuế Tri nghẹn họng: "Hả?"
"Vừa nãy tôi xem dự báo thời tiết, tối nay có mưa, đúng là không tiện ra ngoài ăn thật.", Yến Sở Hòa nói bằng giong khá bình thản.
Thẩm Tuế Tri hẵng còn đang ngơ ngẩn, phải xác nhận lại một lần nữa, "Anh đến thật á?"
Anh hỏi lại: "Em dám mời, sao tôi không dám đến?"
Thẩm Tuế Tri: "..."
Thua!
Tự mình đào hố, có khóc cũng phải lấp cho ngon nghẻ, vì thế cổi đày, hải ầu ăhển th i, hần, hất thải gầâu ng sậu giờ.
Cô nhanh chóng gom hết rác vào một túi to, rồi nhét toàn bộ đồ đạc lỉnh kỉnh vào cùng một chỗ, những việc cần kĩ thuật cao thì thôi, cô cũng lười làm, giữ cho bề ngoài sạch sẽ là được rồi.
Dọn dẹp xong, Thấm Tuế Tri chạy vào bếp mở tủ lạnh ra kiểm tra, phát hiện ngoài mì ăn liền thì cũng chỉ có đồ ăn nhanh, bói không ra một thứ rau dưa thịt thà nào.
Cô cảm thấy thật đau đầu, vò tai bứt tóc hối hận vì cái mồm vô tội vạ, đành phải xuống lầu đi siêu thị, chọn bừa mấy loại rau dưa hoa quả, nhân thế lấy một ít đồ Văn vặt. Đến khu đồ uống, thấy sữa canxi AD có giá rẻ đặc biệt, cô không nghĩ ngợi nhiều bèn lấy ba lốc bỏ vào e đẩy.
Có rau rồi, nhưng thịt thì vẫn chưa quyết định được, Thẩm Tuế Tri nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng tầm mắt dừng ở khu hải sản cách đó không xa.
Đến khi cô xách theo túi lớn túi nhỏ về tới nhà đã là ba giờ chiều. Cô bỏ bốn con cua còn nguyên dây buộc vào bồn nước, rồi bắt đầu nghiên cứu thực đơn xem tối nay nên ăn món gì.
Dù sao Thẩm Tuế Tri cũng sống một mình từ nhỏ, tay nghề nấu ăn không phái là giói, nhưng cũng tạm được. Cô chọn được trong thực đơn bốn món mặn, một món canh, vừa hay nguyên liệu cần thiết đều đã mua về rồi.
Thấy thời gian còn sớm, Thấm Tuế Tri quay về phòng ngủ làm việc. Cô ôm ghita ngồi bên cửa sổ, mở notebook rồi cắm tai nghe vào, thử đàn khúc nhạc mới viết xong.
Phần nhạc đã xong, không có vấn đề gì cả, nhưng tiến độ của phần lời thì vẫn mắc kẹt ở khúc cuối. Thẩm Tuế Tri nhíu mày, nhìn dòng chữ trên màn hình vẫn thấy thiếu chút cảm giác, nhưng cảm giác này cô đã tìm gần một tháng nay, quá lâu rồi.
Cố rất xem trọng ca khúc này, dù sao đây là lần đầu tiên cô quyết định tự thể hiện tác phẩm của mình. Chủ đề trong ca từ của bài hát là "sinh tử" và "bản thân", trước giờ Thẩm Tuế Tri vẫn luôn thích đề tài mang khái niệm trừu tượng như vậy.
Lời bài hát chỉ thiếu đúng một câu cuối cùng, cô sửa đi sửa lại vẫn thấy không hài lòng, chỉ đành phải tạm thời bố đấy.
Tháo tai nghe xuống, Thẩm Tuế Tri liếc nhìn đồng hồ trên notebook, thấy đã sắp năm giờ chiều rồi, cô lập tức nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Lúc Yến Sở Hòa kết thúc cuộc họp ở công ty, vừa vạn đúng năm giờ chiều.
"Không cần.", Yến Sở Hòa xua tay, "Tôi có chút việc riêng phải giải quyết, cậu về đi."
Trợ lý nghe thấy vậy thì gật đầu, xoay người rời khỏi phòng họp.
Tối qua, vì phải chăm sóc cho con ma men nào đó nên thời gian ngủ của Yến Sở Hòa bị cắt giảm nghiêm trọng, buổi sáng lại có một cuộc họp, đồng hồ sinh học của anh bị xốc tung hoàn toàn, bận bịu đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Anh vốn định nghỉ một lát, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến người nào đó bây giờ chắc đang một mình xoay sở trong bếp, cũng không biết là cô biết nấu ăn thật hay chỉ giỏi mạnh miệng nữa.
Anh nhíu mày thở dài, cảm thấy không ngồi yên được nữa, đành phải xuất phát lên đường.
Hơn hai mươi phút sau, Yến Sở Hòa đã đến khu nhà nơi Thẩm Tuế Tri sống. Anh vừa đỗ xe xong thì điện thoại có âm báo tin nhắn, mở ra xem, quả nhiên là Thẩm Tuế Tri gửi đến:
Cô nghĩ là anh vẫn chưa đến.
Yến Sở Hòa cất điện thoại, lập tức đi vào thang máy, nhưng thật ra có hơi tò mò không hiểu cô bận kiểu gì.
Đúng như Thẩm Tuế Tri nói trong tin nhắn, cô mở tung cửa nhà, anh đi thẳng vào bên trong, thay đôi dép lê dùng cho khách, đưa mắt nhìn lại chẳng thấy bóng người, đoán chắc cô đang ở trong bếp.
Vì thế Yến Sở Hòa đi đến cửa phòng bếp, giơ tay đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy người mình đang muốn tìm.
Cô giẫm lên ghế, kiếng chân nhấp nhẩm, tay giơ cái xẻng xúc cán dài, đập loạn xạ lên... con cua đang bò trên cửa sổ.
Yên Sở Hòa: "..."
Là tại anh mở cửa không đúng cách sao?
Thẩm Tuế Tri giẫm một chân lên kệ bếp, tay cầm xẻng inox, đứng bằng một tư thế hùng dũng, biểu cảm đầy bực dọc, ra sức khểu con cua.
Hình ảnh quá gây sốc, điềm tĩnh như Yến Sở Hòa mà cũng không giấu nổi vẻ sững sờ trên gương mặt.
Mà Thẩm Tuế Tri vẫn đang bị khí nóng bốc lên đầu, có trời biết cô vừa thái đồ ăn xong, quay ra thì phát hiện chỉ còn ba con cua trong bồn rửa, cuối cùng ngẩng đầu lên thì thấy con cua mất tích đang diễu võ giương oai trên cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, cô nhíu mày quay đầu lại thấy rõ đối phương thì hít một hơi, biểu cảm trở nên cứng đờ trong nháy mắt, "Anh...."
Lời còn chưa dứt, Yến Sở Hòa đã điềm tĩnh tiến lại gần, sau đó Thẩm Tuế Tri chỉ cảm thấy dưới hai nách hơi căng lên, hai cánh tay rắn rỏi duỗi ra, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa phải với mình.
Thẩm Tuế Tri còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy cả người nhẹ bẫng...
Yến Sở Hòa nhấc cô xuống khỏi kệ bếp, trông hệt như năng một đứa trẻ.
Thẩm Tuế Tri ngây ra như phỗng.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông xuyên qua lớp vải thấm vào da thịt, nhưng anh làm với vẻ rất tế nhị, khiến một hành động không chính trực lại biến thành chính trực vô cùng.
Sau khi thả cô xuống, Yến Sở Hòa vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ỷ vào ưu thế chiều cao nên dễ dàng tóm con cua xuống khỏi bệ cửa sổ, cho nó đoàn tụ lại với ba người anh em.
Anh đưa mắt, nhìn về phía Thẩm Tuế Tri vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, "Đừng nói với tôi là em mất cả chiều để bắt cua đấy nhé."
Thẩm Tuế Tri muốn nói lại thôi, khó nhọc lắm mới hoàn hồn được sau cú chấn động vừa rồi, cô chột dạ nói.
"Lúc tôi vào phòng bếp đã gần năm giờ rồi..."
Yến Sở Hòa nhéo ấn đường, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Thôi, để tôi làm cùng vậy."
Thẩm Tuế Tri phản ứng chậm mất nửa nhịp, nhìn anh đi đến trước kệ bếp, lấy mấy loại rau củ ra với vẻ khá thành thạo và hỏi: "Có kiêng thứ gì không?"
Cô không nghĩ nhiều, bật thốt ra câu trả lời: "Hành gừng tỏi làm gia vị thì được, còn đế riêng thì tôi không ăn, ớt cũng không ăn, à đúng rồi, nước tương thì tôi mua loại nước sốt gà không muối rồi, đừng thái sợi gừng ra nhé, tôi không chịu nối cái vị đấy đâu."
Động tác trên tay Yến Sở Hòa khựng lại, ánh mắt nhìn cô đê lộ ra ba phần bất đắc dĩ, ba phần lạnh lùng, còn bốn phần là buồn cười.
Thẩm Tuế Tri: "...Xin lỗi, tôi sai rồi, dựa theo khẩu vị của anh là được."
Yến Sở Hòa thu tầm mắt lại, thấp giọng cười khẽ, "Mua không nhiều lắm, mà yêu cầu thì nhiều thật."
Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn đặt hành gừng tỏi sang một bên.
Thẩm Tuế Tri chú ý tới chi tiết này, cô chớp mắt mấy cái, rồi đi tới làm cùng. Hai người phân công rõ ràng, hiệu suất cũng cao hơn hẳn, chẳng bao lâu bốn món mặn một món canh đã được dọn ra bàn.
Mỗi người tự làm hai món, Thẩm Tuế Tri muốn thăm dò đội bạn, bèn cầm đũa gắp thử miếng chả tôm do Yến Sở Hòa làm, miếng chả vừa vào miệng, cô liền mím môi im lặng.
Yến Sở Hòa ngước mắt lên, "Sao thế?"
"Không sao cả.", cô nói, "Chỉ là đột nhiên muốn mẹ anh biến thành mẹ tôi thôi."
Về cơ bản là đã quen với kiểu nói quái đản của cô, Yến Sở Hòa từ chối cho ý kiến, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi ra nước ngoài du học từ sớm, không quen khẩu vị địa phương nên thường tự vào bếp."
Chẳng trách tay nghề nấu ăn tốt như vậy.
Thẩm Tuế Tri thầm nghĩ, rõ ràng bảo là tối nay mình mời khách, vậy mà lại thành ra mình được hưởng phúc, kế cũng ngại, có điều ngẫm ra thì ít nhiều cô cũng mua nguyên liệu và bỏ địa điểm rồi, miễn cưỡng có thế cảm nhận được chút an ủi.
Trên bàn cơm, Yến Sở Hòa tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện tối qua, nhưng Thẩm Tuế Tri thì không kiềm chế được, bèn hỏi: "Chuyện tối qua ở quán bar ấy, anh giúp tôi làm gì?"
Câu hỏi này thật sự quá không khách sáo, Yến Sở Hòa nhướng mày, đưa mắt liếc cô một cái.
Cô hắng giọng, khẽ lẩm bẩm: "À thì, tôi tò mò thật mà, nhưng vẫn cảm ơn anh nhé."
"Đi ngang qua thôi", anh nói.
"Anh không sợ họ thêm mắm thêm muối rồi đồn thổi lung tung à?"
"Chuyện liên quan đến tôi, không ai dám đồn thổi lung tung
Được, tự tin đúng kiểu tư bản.
Thẩm Tuế Tri gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chưa được thỏa mãn, cô mở miệng hỏi lần thứ hai: "Yến Sở Hòa, anh thật sự không biết người ta đánh giá tôi thế nào, hay là giả vờ không biết vậy?"
Anh xuất hiện bên cạnh cô hết lần này đến lần khác, như thể không hề sợ danh dự bị ảnh hưởng vậy, rốt cuộc là anh tính toán điều gì, Thẩm Tuế Tri không tài nào lý giải được.
Nhưng câu trả lời của Yến Sở Hòa luôn có thể vượt ra khỏi dự đoán của cô.
"Tôi có phán đoán của riêng mình.", anh nói bằng giọng điềm tĩnh, "Tôi không cần bất cứ ai đến nói cho tôi biết, em là dạng người gì."
Anh ngừng một lát, hình như cảm thấy dễ gây hiểu sai, bên bố sung: "Tôi đối xử bình đắng."
Động tác gắp thức ăn của Thẩm Tuế Tri khựng lại.
Đồng tử trong mắt cô hơi co lại, khó có thể giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt, cô ngẩng đầu nhìn Yến Sở Hòa, ngập ngừng một lúc lâu mà vẫn không nói ra được câu nào.
Cho tới bây giờ, chưa một ai nói với cô như vậy, hơn nữa đây lại là người tận mắt chứng kiến hình ảnh nổi điên của mình.
L*иg ngực cô bỗng dâng lên vị chua chát, không tả được đó là cảm giác gì, cô đành phải ngậm miệng cúi đầu ăn cơm.
Yến Sở Hòa lại lên tiếng: "Hỏi xong rồi?"
Câu này khiến người ta có cảm giác anh có điều muốn hỏi,
Thẩm Tuế Tri "ừ" một tiếng với vẻ nghi hoặc, lại thấy anh chậm rãi đặt đũa xuống, dường như là đã ăn xong rồi, sau đó đưa mắt nhìn cô.
"Tại sao lại là quạ đen?", anh hỏi.
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, mới đầu Thẩm Tuế Tri còn không hiểu, sau mới biết là anh đang nói đến hình xăm trên tay cô.
Tuy không rõ vì sao anh lại hói chuyện này, nhưng cô vân thành thật trả lời: "Quạ thông minh, năng lực sinh tôn mạnh, có thể nhớ rõ người từng làm tổn thương mình, tôi cảm thấy nó rất giống tôi."
Thật ra còn có đặc tính hiếu thuận nữa, nhưng hình tượng của mình trước mọi người chẳng liên quan gì đến từ này cả, nội tình phía sau còn dính dáng đến bí mật của nhà họ Thẩm, vì thế cô không nói ra.
Yến Sở Hòa có được đáp án thì không hỏi nhiều nữa. Thẩm Tuế Tri thấy cả hai đã ăn xong rồi nên đứng dậy thu dọn bát đũa, cọ cọ rửa rửa, trông cũng có vẻ đâu vào đấy.
Làm xong việc, cô ra khỏi phòng bếp. Yến Sở Hòa đang ngồi trên sô pha đọc tin nhăn, Thâm Tuế Tri khát nước nhưng lại quên cốc nước đê ớ đâu, thê nên bèn mang túi đô ăn vặt mới mua lúc chiều ra, cầm một lốc sữa canxi lên, bóc lấy một hộp.
Yến Sở Hòa nghe thấy tiếng động liền liếc nhìn, "Sao mua nhiều thế?"
Thẩm Tuế Tri cắm ống hút, ậm ừ trả lời: "Giá rẻ quá, tôi mua liền ba lốc."
Yến Sở Hòa nghe vậy thì trầm mặc giây lát, nhìn cô với vẻ thoáng buồn cười, thật sự không hiểu tại sao cô có thể thiếu kiến thức cơ bản như vậy.
"Em xem hạn sử dụng đi.", anh nói.
Thấm Tuế Tri không hiếu, giơ hộp sữa lên nhìn, vừa thấy chỉ còn mấy ngày nữa là hết hạn sử dụng, cô lập tức trơn mắt há miệng.
"Lừa người ta à!", Thâm Tuế Tri khóc không ra nước mặt, quả nhiên của rẻ là của ôi. Không chút suy nghĩ, cô liền đưa một lốc cho Yến Sở Hòa và bảo: "Nào nào đừng khách sáo, anh mang mấy hộp về cho Yến Linh Tê uống đi."
Cô hoàn toàn không hề phát hiện ra mình lại bị vạ miệng rồi.
Yến Sở Hòa có một cô em gái, là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng em gái anh ít khi có mặt trong những sự kiện công khai, lại chưa từng xuất hiện trên những tin tức liên quan, bởi vậy phần lớn chỉ biết là có một người như thế, chứ không hể biết tên của cô bé.
Ba chữ "Yến Linh Tê" mà Thẩm Tuế Tri thốt ra thành công khiến Yến Sở Hòa sững người.
Nhìn thấy biểu hiện khác thường của anh, cô mới chợt nhớ ra, trong lòng thầm mắng mình có nói mà không có nghĩ, đang định tìm cớ rời đi để trốn tránh đề tài này, nhưng lại bị người đàn ông kia tóm lấy cổ tay.
Yến Sở Hòa nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý vị thâm sâu, anh hỏi:
"Sao em biết tên con bé?"
Ding
Thẩm Tuế Tri nghe thấy báo động khẩn cấp trước khi rớt áo choàng rồi.