Thẩm Tuế Tri vừa khó chịu vừa nóng, khẽ động đậy một cái, cả cổ tay và bàn chân đều dội lên cảm giác đau nhức âm ỉ.
Cô mở mắt ra, lại không nhìn thấy năm ngón tay đâu cả, cô hoài nghi liệu có phải mình mù rồi hay không, nhưng khả năng này không cao cho lắm.
Thẩm Tuế Tri muốn ngồi dậy, đáng tiếc là nơi cô ở quá chật chội, ngay cả cựa quậy cũng không thê, nhận thây cảm giác này quá quen thuộc, cô cúi đầu cọ cọ cố tay, quả nhiên đang bị một sợi dây thừng xù xì quấn chặt.
Vì thế Thẩm Tuế Tri biết, mình lại bị bóng đè rồi.
Trước đây mất tới hai năm mới vượt qua được chứng sợ không gian kín, nhưng bóng ma từ hồi bé vẫn đi theo cả đời, đến tận bây giờ, nhìn thấy vali cỡ lớn là chân tay vẫn bủn rủn, lạnh ngắt.
Thẩm Tuế Tri nhắm mắt, muốn gạt hết những mảnh vụn ra khỏi trí nhớ, nhưng cảm giác lắc lư khi bị giam trong vali là thật, cảm giác đau đớn khi sợi dây thừng cứa vào da thịt đến nhầy nhụa cũng là thật.
Cô nhìn thấy hình ảnh mình hồi bé bị trói tay chân, bị bịt miệng, bị quẳng vào vũng bùn bẩn thỉu, bị nhốt trong căn phòng tối, tính mạng như treo trên sợi tóc, cô như một người đứng xem, chứng kiến cảnh mình dần nhuốm bẩn, dần mất đi hy vọng.
Cũng không có ai tới cứu cô cả.
Thẩm Tuế Tri không thể nhớ nổi đây là lần thứ mấy trăm mình mơ thấy giấc mơ này nữa rồi. Mới đầu còn gắng gượng giãy giụa, nhưng từ rất lâu rồi, cô cũng hóa chết lặng, hững hờ, chỉ chờ thời gian trôi đến cảnh cuối của giấc mơ.
Dù sao cũng chẳng có ai nhớ chuyện này cả, không ai biết, ngoại trừ chính cô.
Người ta thì từng bước từng bước vượt qua, còn cô thì vẫn luôn ở nơi khởi đầu tự mình vá víu, sau bao lần tan vỡ, lại sau nhiều lần xây lại, cô trở thành như hôm nay.
"Phành!", cánh cửa cũ nát bị phá ra, không trung mù mịt bụi bặm, hệt như trận tuyết bên ngoài.
Thẩm Tuế Tri mở mắt, hoàn toàn tỉnh lại.
Cô dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, cơn đau đã khi say quả thực quá kinh khủng. Cô nâng tay lên da thái dương theo bản năng, giơ được nửa đường thì ph ra điều khác thường, tập trung nhìn lại, từ chỗ giao giữa ngon cái và ngón trỏ tay phải kéo qua mu bàn tay đều bị băng gạc quấn chặt.
Không đến mức như cái bánh tét, nhưng cũng đủ khó chịu.
Thẩm Tuế Tri cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, có người giở trò xàm sỡ, cô tẩn gã ta một trận, cả tay be bét máu, cuối cùng... Hình như là Yến Sở Hòa đến giải nguy nhỉ?
Chẹp, món nợ ân tình này lớn đây.
Cô nâng người dậy, thấy điện thoại để trên đầu giường thì cầm lên xem đồng hồ, mới bảy giờ, cô tỉnh dậy khá sớm.
Có điều, cô không thể vác cái xác nồng mùi rượu này đi dạy được, vì thế Thấm Tuế Tri từ bỏ ý định nằm ì trên giường, dứt khoát bước xuống, tiện tay sạc pin điện thoại, sau đó đi tắm.
Vì tay phải đang bị thương, cô đành dùng túi nilon bọc lại, gội đầu mất hẳn hai mươi phút, đến lúc rửa mặt rồi đi ra cũng đã là một tiếng sau.
Thẩm Tuế Tri thao túi nilon ra, sấy khô tóc rồi thay quần áo, xong xuôi mới ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu cấp cứu cho khuôn mặt thiếu sức sống của mình.
Đang dở tay thì Tô Đào Du gọi điện cho cô, Thấm Tuế Tri bật loa ngoài rồi đế bên cạnh, tiếp tục công việc, chỉ bỏ ra chút sức lực dư thừa để trò chuyện với cô nàng: "A lô?"
"Cậu tỉnh ngủ chưa, đầu còn đau không, có còn nhớ được gì không, à phải rồi, vết thương ở tay đã xử lý ổn chưa?", Tô Đào Du không ngờ cô sẽ bắt máy nhanh như vậy, liên tục hỏi han lo lăng, "Hay là nằm nghỉ thêm một lúc nữa đi?"
Thẩm Tuế Tri bị tràng pháo liên thanh của cô nàng làm cho choáng váng, trầm tư vài giây rồi mới trả lời ngắn gọn: "Ngoài quên một số chi tiết ra, thì mình cảm thấy mình vẫn ổn."
Tô Đào Du hít một hơi khí lạnh, như thể nhớ lại chuyện tối qua mà vẫn còn sợ, "Chị em tốt của tôi ơi, cậu không biết tối qua cậu điên rồ đến mức nào đâu, đánh dã man luôn, thấy máu cũng không buông tay, không ai cản nổi."
Thẩm Tuế Tri dùng kem che khuyết điểm giấu đi quầng thâm dưới mắt, "Có lần nào mình ra tay mà người khác ngăn lại được không?"
"Kể cũng lạ ghê, mình gọi cậu cả nửa buổi cậu cũng không có tí phản ứng nào, thế mà Yến Sở Hòa vừa đến một cái là cậu héo luôn.", Tô Đào Du chép miệng hai cái, "Người ta có lòng khuyên cậu dững tay, cậu còn trưng cái mặt thối ra chửi người ta là liên quan đếch gì đến anh, công nhận, Yến Sở Hòa không quay đầu bỏ đi đúng là kỳ tích."
Thẩm Tuế Tri bắt đầu kẻ mắt, "Sau đấy sao mình lại đi cùng anh ấy thế?"
"À, anh ta vác cậu lên vai."
“..."
Thẩm Tuế Tri nhìn thấy mình kẻ một đường đến tận huyệt thái dương, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Cô dùng ba giây để chấp nhận sự thật này, sau đó tẩy trang mắt, làm lại lần nữa, "Chuyện sau đấy mình không nhớ rõ lắm, đại khái là anh ấy đưa mình đến bệnh viện xử lý vết thương, cuối cùng đưa mình về nhà."
"Mình nghĩ anh ta có ý với cậu đấy." Tô Đào Du nói.
"Chắc là thời kỳ phản nghịch đến muộn thôi, tấm gương mẫu mực tự dưng muốn giao du với một đứa lêu lổng thối tha."
Tô Đào Du xì một tiếng, biết Thẩm Tuế Tri đang cố ý chuyển chú để, vì thê nhân tiện nói: "Tuy đã dùng tiên đê bịt miệng rôi, nhưng YS nhiều người như thế, còn có không ít người trong giới, không biết chuyện này ủ đến bao giờ nữa."
"Tiếng xấu của mình nhiều như thế rồi, thiếu gì một cái này nữa.", Thẩm Tuế Tri cười, giọng điều thản nhiên, "Dù sao thì mình giải thích cũng là ngụy biện, không giải thích thì là cam chịu, chẳng có tác dụng gì."
Tô Đào Du nghe ra đôi phần tự giễu ẩn trong đó thì không khỏi thở dài, do dự một hồi mà vẫn không biết nói gì cho phải.
"Thôi, chuyện nhỏ mà cậu ủ rũ chưa kìa. Tối qua cậu bỏ tiền ra xử lý hậu quả à, bao nhiêu, mình chuyển trả?"
"Không, tiền là do Diệp Ngạn Chi bỏ ra, anh ta bảo nếu cậu muốn trả thì đi tìm Yến Sở Hòa."
"Diệp Ngạn Chi?", Thấm Tuế Tri híp mắt, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, "Không phải bây giờ cậu đang ở khách sạn đấy chứ?"
Đối phương im lặng giây lát, rồi dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện.
Thẩm Tuế Tri bĩu môi, vừa lúc trang điểm xong, cô kéo ngăn bàn dốc ra hai viên giảm đau, đỡ cho cơn đau đầu làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.
Không còn sớm nữa, cô đeo khẩu trang, vừa đọc tin nhắn vừa xuống lầu, trong đó có một tập tài liệu Khương Xán gửi vào hòm thư công việc, là về chuyên mục phỏng vấn của một tạp chí nổi danh, câu hỏi súc tích, cũng không có chỗ nào lấn cấn cả.
Thẩm Tuế Tri vẫn cảm thấy kỳ lạ, vậy mà Yến Sở Hòa lại không gọi điện cho mình.
Có lẽ là do công việc bận rộn, cô không đoán mò nữa, lập tức bắt xe đến nhà họ Yến.
Hôm nay Yến Sở Hòa không có nhà, là Yến Linh Tê ra mở cửa cho cô. Thảm Tuế Tri vào nhà, phát hiện ra hình như chỉ có một mình Yến Linh Tê ở nhà, bèn hỏi: "Dì Lưu lần trước gặp đâu rồi?"
"Dì Lưu là dì giúp việc nhà, nửa tháng đến một lần.", Yến Linh Tê uống trà sữa, ngồi trên sô pha đệm mềm đung đưa chân, gương mặt thanh tú ấn hiện nét cười, "Bình thường em toàn ở nhà một mình, mẹ em bận đi du lịch vòng quanh thế giới, bố em với anh em thì bận việc công ty, dạo này em đối gia sư nên anh ấy mới đến đây mấy chuyến."
Thấm Tuế Tri gật đầu, coi như đã hiếu tình hình của cô bé.
Yến Linh Tê thấy vẫn chưa đến giờ học, bèn gọi Thẩm Tuế Tri ngồi xuống cùng, lại tinh mắt phát hiện ra bàn tay phải bị băng bó của cô thì nhíu mày, "Chị, tay chị bị làm sao đấy?"
"Không sao, không nghiêm trọng." Thẩm Tuế Tri lắc lắc bàn tay phải của mình, rồi nói ra lý do mình đã soạn sẵn từ trước:
"Hôm qua ra ngoài chơi với bạn thân, không cẩn thận bị trầy da một chút, trông thì có vẻ nặng nhưng thật ra chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Yến Linh Tê không nghĩ nhiều, tin là thật ngay, vừa lúc đến giờ học, cô bé lập tức ngoan ngoãn theo Thẩm Tuế Tri lên tầng.
Chương trình học hôm nay bổ sung thêm kiến thức nâng cao, những chỗ cần đánh dấu ghi chú khá nhiều, suốt cả buổi,
Thẩm Tuế Tri phải viết không ít chữ, đến khi buông bút mới cảm thấy đau tay.
Cô nhíu mày, phát hiện ra băng gạc trên bàn tay phải thấm máu không biết từ lúc nào, chắc do vết thương chưa liền mà đã cầm bút viết, khiến cho miệng vết thương lại nứt ra.
Yên Linh Tê giật mình, lại nhớ ra trong nhà không có mây thứ để khử trùng hay băng bó, chỉ biết cuống quýt nói xin lỗi, rồ bảo Thẩm Tuế Tri mau đến bệnh viện xử lý lại.
Thấy cô bé còn sốt ruột hơn cả mình, Thẩm Tuế Tri chợt cảm thấy buồn cười, cô nhận ý tốt của cô bế mà rời khỏi nhà họ
Yế xử ịn quụng trên đường về sẽ tạt vào một phòng khám nào
Lúc Thấm Tuế Tri rời đi là đúng mười hai giờ, mả Yến Sở Hòa về là mười hai rưỡi.
Anh vừa họp xong, đấy cửa ra liền nhìn thấy Yến Linh Tê đang thay giày, có vẻ như định ra ngoài.
Anh thuận miệng hỏi: "Học xong rồi?"
"Xong lâu rồi, em đang định ra ngoài mua một ít đồ dùng y tế.",
Yến Linh Tê vừa buộc dây giày vừa nói, "Hôm nay tay cô giác
Tiêu bị thương mà vần đến dạy em, vết thương thấm máu ra em mới sực nhớ là trong nhà không có bông băng gì cả, đi mua để đề phòng."
Yến Sở Hòa hơi khựng lại, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc khó hiếu, "Tay cô ấy bị thương ư?"
"Vâng, bảo là bị do hôm qua đi chơi với bạn, trông có vẻ đau lắm."
"...Tay nào?"
"Tay phải." Yến Linh Tê chớp mắt, "Anh hỏi cái này làm gì?"
Yến Sở Hòa trầm ngâm một lát rồi lãnh đạm nói: "Hỏi bừa thế thôi."
Khong tìm được phòng khám, cuối cùng Thấm Tuế Tri vẫn phái đên bệnh viện một chuyên, nhân tiện mua một lọ thuôc ngủ.
Về đến nhà, cô theo thói quen sà vào xử lý công việc trước, mở notebook tìm tài liệu Khương Xán gửi cho. Câu hỏi không nhiều, chỉ có mười câu, cô điền đáp án cho từng câu một.
Giữa chừng có một câu hỏi là cô tự đánh giá thế nào về mình, cô ngẫm nghĩ rồi viết: Kẻ yếu trong số những người mạnh, kẻ thần kinh trong số những người tỉnh táo.
Chậm rãi trả lời đến câu thứ chín, hỏi cô có mục tiêu phấn đấu dài hạn nào không, Thẩm Tuế Tri không tìm ra được câu trả lời thật sự thích hợp, nên dứt khoát trá lời...
Có vẻ hơi quái đản, nhưng nhìn lại những ngày trong quá khứ của mình, cô cảm thấy kết quả tốt nhất cũng chỉ đến thế là cùng.
Thẩm Tuế Tri cũng lười nghĩ tiếp. Câu cuối cùng ngầm dò hỏi về kế hoạch của cô cho tác phẩm tiếp theo, cô trả lời thành thực, thẳng thắn tiết lộ sắp tới mình sẽ sáng tác và tự thể hiện, mong mọi người đón nhận.
Sau khi xong, cô gửi lại cho Khương Xán, duỗi eo rồi xuống giường, lê dép đi ra phòng khách, vốn định lấy bát pha mì, lại chợt nhìn thấy cái áo vest treo trên giá.
Thẩm Tuế Tri dừng bước, khẽ nhíu mày.
Suýt chút nữa quên vụ này, cô nhờ Khương Xán đem áo đi giặt hộ, lúc nhận về thì treo luôn ở đó, vẫn quên chưa mang
Cô trầm ngâm một lúc lâu, sau đó quay vào phòng ngủ, cầm điện thoại lên, bấm gọi tới dãy số đã lưu từ lâu mà vẫn chưa động đến.
Sau ba hồi chuông, đối phương bắt máy, giọng nam trầm thấp vang bên tai: "Có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện, chuyện quan trọng.", Thẩm Tuế Tri nói: "Tối qua nợ anh một lần ân tình, thế nên tối nay tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết Yến tổng có thời gian không?"
Hình như Yến Sở Hòa cười, "Chốt xong thời gian địa điểm thì báo cho tôi."
"Không thành vấn đề.", cô cong khóe môi, lại thản nhiên bốc phét: "À phải rồi, áo vest của anh vẫn ở chỗ tôi, nhưng mà tôi quên chưa giặt, lần sau trả lại cho anh nhé."
"Em cũng biết lợi dụng hợp lý đấy."
"Tôi chỉ tương kế tựu kế thôi.", Thẩm Tuế Tri thủng thẳng nói,
"Dù sao tôi cũng không biết là tối qua anh không nhớ ra, hay là cố ý không mang về nữa, chi bằng Yến tổng cho tôi một đáp án đi?"
Hai bên cùng im lặng trong giây lát, Thẩm Tuế Tri cũng không sốt ruột, cô thừa nhận mình cố ý nói đùa, chung quy thì chuyện bị vác trên vai tối qua cũng thể dễ quên đi được.
Tuy nhiên, Yến Sở Hòa luôn có thể làm ra những hành động vượt ngoài dự đoán của mọi người nhưng hinh lại thì như chăng có vấn đề gì cả.
Yến Sở Hòa thấp giọng khẽ cười, rồi nói với vẻ thong dong...
"Tôi để nó ở chỗ em, chính là vì để em phải trả lại đấy."