Trêu Chọc

Chương 6

Tình hình có vẻ không dễ kiểm soát.

Cho dù đang say, nhưng Thẩm Tuế Tri vẫn phản ứng rất nhanh nhẹn, cô lật tay tóm lấy gã thanh niên động tay động chân với mình, ghì gáy gã dúi xuống mặt quầy bar, âm thanh đổ vỡ "loảng xoảng" liên hoàn.

Cốc rượu rỗng để bên mép bàn rơi xuống vỡ tan.

Anh chàng bartender bị dọa cho sững sờ, Tô Đào Du thì chỉ biết chà chà mặt.

Thẩm Tuế Tri híp mắt lại, tóm tóc sau đầu gã, rồi nói bằng giọng uể oải: “Không có mắt nhìn thì thôi tao cũng không trách mày, suy cho cùng thì đầu óc của cái thứ súc sinh có dùng được đâu.”

Lúc này gã thanh niên mới lấy lại tinh thần, thẹn quá hóa giận, gã gào mồm lên chửi: “Mẹ nhà mày nữa!”

Gã không thoát được gông cùm, liếc thấy mảnh vỡ thủy tinh, vừa có suy nghĩ là lập tức duỗi tay nhặt lên, cũng không thèm nhìn mà chém về phía sau!

Tiếng thét kinh hãi nổi lên xung quanh, Thẩm Tuế Tri kịp thời thả người, thấy không tránh được liền dứt khoát giơ tay ra chặn, chỉ là trong giây phút thứ sắc bén lướt qua da thịt, cô cảm thấy lòng bàn tay phải lành lạnh, sau đó mới là cảm giác nhức nhối.

Thẩm Tuế Tri cụp mí mắt xuống, ngửi thấy mùi máu, đột nhiên cô lại cười.

Từ lúc ra khỏi viện điều dưỡng là cô đã phát bệnh rồi, đè nén áp lực đến giờ rốt cuộc cũng tìm được chỗ để phát tiết, cứ thế túm cổ áo gã thanh niên rồi đè gã xuống đất, ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không nghe lọt tai một lời nào nữa.

Tô Đào Du vừa bực mình vừa sốt ruột, đây không phải lần đầu tiên cô nàng thấy Thẩm Tuế Tri đánh nhau, nhưng hiện giờ mẹ trẻ này ra tay như một con chó điên, hệt như đang lấy tính mạng ra để chơi đùa, căn bản là không ngăn lại nổi.

Đúng vào lúc cô nàng sốt ruột đến vò đầu bứt tai, thì từ bên cạnh lại truyền đến giọng của một người đàn ông: “Sao lại thế này?”

Cô nàng cảm thấy rất quen tai, quay đầu sang thì thấy Yến Sở Hòa đang nhíu mày nhìn mình. Tuy nói khí thế của đối phương lúc này khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng với cô nàng mà nói, anh lai như một vị cứu tinh, cô nàng vội giải thích: “Tên kia giở trò xàm sỡ, tâm trạng Thẩm Tuế Tri hôm nay lại đang không tốt nên ra tay luôn, Yến Sở Hòa, anh...”

Ba chữ "giúp tôi với" còn chưa kịp tuôn ra, Yến Sở Hòa đã bước nhanh vào trung tâm chiến trường.

Thẩm Tuế Tri cảm thấy cái xấu xa trong mình đã bùng lên một cách triệt để rồi, đầu óc cô đang cực kỳ rối loạn, tiếng bàn tán bên tai ồn ào quá, cô không thấy rõ người trước mặt, cũng không cảm nhận được cơn đau từ miệng vết thương, chỉ cảm thấy phiền, vô cùng phiền.

Cô không biết mình muốn làm gì, trong nháy mắt lửa giận xông lên đầu, hình như cô còn có chút buồn khổ không nói được thành lời, mà năng lương bị kìm hãm quá lâu, đến khi bung ra thì khó mà khống chế được.

Trong mớ tạp âm hỗn độn, cô nghe thấy có một giọng nói rất cuốn hút đột ngột vang lên…

“Thẩm Tuế Tri."

Cô hơi khựng lại, đáy mắt thoáng hiện vẻ hoang mang.

Người đó vẫn kiên nhẫn gọi: “Thẩm Tuế Tri, dừng tay lại, cô bị thương rồi.”

Cô định nói dừng tay và bị thương chẳng liên quan gì đến nhau cả, nhưng lời buột ra khỏi miệng lại thành lời cáu kỉnh: “Liên quan đếch gì đến anh.”

Người đó trầm mặc hai giây, dường như lại bật cười vì bực, anh nói: “Được.”

Thẩm Tuế Tri không bận tâm, nhưng đúng lúc cô lơi lỏng sức lực, thì cả người đã bị vác lên.

Đúng vậy, vác lên.

Vì thế, trước mắt bao người, Thẩm Tuế Tri giây trước còn đang hung hăng đánh nhau với người ta, giây sau đã bị một người đàn ông ăn vận âu phục giày da chỉnh tề khiêng lên vai.

Tô Đào Du trợn mắt há mồm, Diệp Ngạn Chi vừa gọi bảo vệ đến nơi cũng vô cùng sửng sốt.

Thẩm Tuế Tri đờ đẫn không hiểu ra làm sao.

Để đề phòng cô giãy giụa rồi sẽ trượt xuống, Yến Sở Hòa dùng khuỷu tay khóa chân cô lại, điềm tĩnh nhìn về phía Diệp Ngạn Chi và nói: “Đi bệnh viện.”

Diệp Ngạn Chi vẫn chưa phản ứng kịp, “Tôi đưa cô ấy đi?”

Yến Sở Hòa nhíu mày, như đang chê anh ta phiền: “Nghĩ hay nhỉ, tôi đưa cô ấy đi, cậu ở lại xử lý, mai tôi gửi tiền bồi thường cho cậu.”

Diệp Ngạn Chi: “?”

Được thôi.

Cho nên, rốt cuộc Yến Sở Hòa uống nhầm phải thứ thuốc gì, mới cảm thấy việc đưa Thẩm đại tiểu thư phách lối này đi bệnh viện là "nghĩ hay nhỉ"?

Yến Sở Hòa quét tầm mắt nhìn đám đông vây quanh, tất cả liền cuống quýt tản ra, giả vờ như không nhìn thấy gì. Anh thu tầm mắt lại, nâng bước đi ra cửa.

Thẩm Tuế Tri gập bụng, mặt cúi ngược sau lưng người đàn ông, sau một hồi xóc nảy, rốt cuộc cô cũng thoát khỏi trạng thái phát bệnh, huyệt thái dương nhâm nhẩm đau.

Đầu óc quay cuồng, Thẩm Tuế Tri không biết ai đang khiêng mình, vừa định buông một câu chửi, thì lại ngửi thấy mùi tùng hương lành lạnh quen thuộc, lửa giận trong lòng đột nhiên tắt ngúm.

Cô chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trì độn một hồi mới cảm nhận được cơn đau buốt ở lòng bàn tay phải, cô đành dùng tay trái vỗ nhẹ lên lưng Yến Sở Hòa, “Tôi muốn xuống.”

Nghe giọng cô đã bình tĩnh hơn nhiều, Yến Sở Hòa dừng bước, đặt cô đứng vững rồi mới buông ra, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

Thẩm Tuế Tri vừa chạm chân xuống đất liền có cảm giác đầu nặng trịch mà chân lại nhẹ tếch, nhìn mọi thứ còn có bóng chồng lên nhau, dùng sức lắc lắc đầu mới thấy đỡ hơn một chút.

Yến Sở Hòa cúi đầu nhìn cô, khó phân biệt được cảm xúc, chỉ có vẻ u tối trong đáy mắt là cho thấy tâm trạng anh đang rất tệ: “Sao lại thế này?”

Trong tiềm thức, cô bài xích kiểu chất vấn thế này, vậy nên chỉ bâng quơ trả lời: “Có cái gì mà sao lại thế này chứ, gây sự đánh nhau thôi, anh chưa từng thấy à?”

“Tôi hỏi cô nguyên nhân sự việc.", Yến Sở Hòa nhíu mày, “Không thể nói chuyện tử tế được à?”

Thẩm Tuế Tri nghẹn họng, thứ cảm xúc tiêu cực vừa được đè xuống lại bùng lên, xâm lấn tới tận cùng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho đầu óc cô rối tung mù, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Vì tôi là người như thế đấy, anh nên biết từ lâu rồi chứ.", cô cười thành tiếng, gằn từng chữ, “Tôi không làm người tốt được, vậy thì cho tệ đến cực điểm đi.”

Ban nãy cô vẫn cúi đầu, lúc này nổi giận mới ngẩng đầu nhìn anh, mà cũng vào lúc này, Yến Sở Hòa mới thấy rõ, không biết từ khi nào mà hai hốc mắt cô đã đỏ hoe rồi.

Cực kỳ giống một đứa trẻ nhận hết mọi ấm ức nhưng vẫn cứng đầu quyết không chịu nói.

Yến Sở Hòa khựng lại, anh nhớ rõ ràng, vừa rồi dù là khi kích động, cô cũng không hề tỏ ra một chút mềm yếu hay khổ sở.

Anh rơi vào trầm mặc, cúi đầu nâng bàn tay phải bị thương của cô lên, lấy khăn giấy sạch từ trong túi, lau bỏ chỗ máu chưa khô đi.

Anh nói: “Tôi xin lỗi.”

Lúc này, đổi lại là Thẩm Tuế Tri sững sờ.

Cô hé miệng, rồi lại chẳng biết nên nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn Yến Sở Hòa lau sạch vết thương cho mình, nơi nào đó trong lòng như bị đâm thủng, đâm đến mức hốc mắt cũng lên men.

Chỉ là mấy chữ, kể cả người nói không có ý gì, hoặc là có nửa phần ý tốt, đều có thể khiến cô coi như báu vật để nâng niu, giữ gìn.

Nhưng cô chỉ là một đứa tồi tệ.

Không hiểu sao, đột nhiên Thẩm Tuế Tri nhớ lại hồi mình còn nhỏ, mẹ từng kể cho cô nghe về kiểu người hoàn mĩ nhất.

Anh ấy luôn sạch sẽ, rạng ngời, không có một tì vết, mọi từ ngữ tốt đẹp trên đời này đều dùng để hình dung về anh.

Cô cảm thấy, người trước mặt đây chính là như vậy.

Đã rất lâu rồi Thẩm Tuế Tri không có cảm giác mãnh liệt đến vậy, cảm giác muốn khóc, nhưng cuối cùng cô vẫn không khóc, có lẽ do suy nghĩ không muốn yếu thế trước người khác trong tiềm thức.

Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông, ánh mắt hấp háy.

Yến Sở Hòa chăm chú lau sạch miệng vết thương gớm ghiếc kia, cũng may là không cắt quá sâu, đến bệnh viện khử trùng và băng bó đơn giản là được, chắc sẽ không để lại sẹo.

Anh vứt đống khăn giấy dính máu vào thùng rác, nghiêng đầu định nói gì đó, nhưng Thẩm Tuế Tri lại đột nhiên giơ tay trái, kéo lấy cà vạt của anh.

Sức cô không lớn, vốn dĩ anh có thể tránh được, nhưng lại thuận theo cô mà cúi người xuống.

- Đây là lần thứ hai cô kéo cà vạt của anh rồi.

Yến Sở Hòa bỏ ra chút tâm tư dư thừa để nghĩ đến điều này.

Nhưng ngay khi Thẩm Tuế Tri ngẩng đầu, hai bờ môi ấm áp thoang thoảng mùi rượu dừng trên cằm anh.

Yến Sở Hòa bỗng chốc cứng đờ.

Thẩm Tuế Tri trêu người ta xong mà chẳng hề thấy xấu hổ, hớn hở buông tay ra. Anh còn chưa kịp nảy sinh ý nghĩ gì thì đã thấy cô nàng trước mặt loạng choạng mấy cái, suýt chút nữa ngã ngào xuống đất.

Yến Sở Hòa kịp thời ôm eo cô, cái hôn như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi vốn đã làm anh bối rối, giờ bàn tay áp lên da thịt trơn láng mịn màng, anh càng cảm thấy hai tai nóng lên.

Khẽ tặc lưỡi, Yến Sở Hòa đổi sang tư thế đỡ vai cô, rồi lạnh giọng hỏi: “Cô say nên choáng luôn rồi à?”

Thẩm Tuế Tri lắc đầu không nói lời nào, Yến Sở Hòa dứt khoát từ bỏ ý định đối thoại. Tối nay anh lái xe tới nên không uống rượu, vì vậy có thể nhét cô vào ghế phụ, đưa thẳng đến bệnh viện băng bó vết thương cho cô.

Thẩm Tuế Tri hơi mệt, cô khép hờ mí mắt và hỏi: “Đi đâu?”

“Bệnh viện.”, anh đáp.

“Vết thương nhỏ thôi mà, không sao.", cô cười, “Quen rồi.”

Yến Sở Hòa lại điềm đạm nói: “Không có bất cứ thứ đau đớn nào nên được coi là thói quen cả.”

Thẩm Tuế Tri chớp chớp mắt, ngoảnh đầu đi, không hé răng nửa lời.

Khi hai người ra khỏi bệnh viện, đã là đêm khuya rồi.

Cồn trong dạ dày Thẩm Tuế Tri hoàn toàn phát huy hiệu quả, cô đi một bước loạng choạng ba bước, Yến Sở Hòa không nhìn nổi nữa, đành phải đưa tay đỡ vai cô nhét vào trong xe.

Cũng may Thẩm Tuế Tri tuy say nhưng vẫn giữ được nửa phần tỉnh táo, khi Yến Sở Hòa hỏi địa chỉ nhà cô, đáp án tuôn ra trơn tru, cô còn không chút do dự móc chìa khóa từ trong túi áo khoác ra quẳng sang cho anh.

Ánh mắt Yến Sở Hòa thoáng trầm xuống, cô ngoan ngoãn là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến việc có phải lúc nào cô uống say trước mặt ai cũng đều ngoan ngoãn như vậy hay không, trong lòng anh không khỏi nảy sinh đôi chút bực bội.

Đưa Thẩm Tuế Tri về, anh vốn không định tùy tiện vào nhà, đặt cô xuống rồi rời đi, nhưng con ma men nào đó có vẻ muốn ngủ luôn trên sàn nhà, nên anh đành phải quay lại.

Vì không tiện nên Yến Sở Hòa chỉ cởϊ áσ khoác cho cô, đề phòng cô khua khoắng lung tung, anh đặt tay phải của cô ở ngoài chăn.

Yến Sở Hòa ngồi xuống mếp giường, tầm mắt lơ đễnh đảo qua tủ đầu giường. Anh nhìn thấy trên đó rải rác mấy thứ dạng bản dẹt, các cạnh bị gập cong, có vẻ là thường xuyên sử dụng.

Anh cảm thấy thứ đó giống vỉ thuốc, vì thể ánh mắt dừng lại lâu thêm giây lát, nhưng chính giây lát ấy, lại khiến ánh mắt anh sững sờ.

Anh không hiểu nhiều về thuốc, nhưng loại thuốc điển hình chống trầm cảm như Paroxetine và Citalopram, anh vẫn biết.

Vỉ thuốc gàn hết, góc băn dòn mấy vỉ chưa bóc, có thể thấy cũng không phải là dạo gần đây Thẩm Tuế Tri mới bắt đầu dùng thuốc.

Anh trầm ngâm hồi lâu, sau một lúc mới giơ tay day nhẹ ấn đường, đang khi cảm xúc trong lòng ngổn ngang phức tạp, phía sau lại truyền tới động tĩnh.

Thẩm Tuế Tri nửa tỉnh nửa mơ, nhận ra có người ở bên cạnh, vì thể cô giở mình, ậm ừ nói: "Uống nước."

Yến Sở Hòa quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, không đáp lời, chỉ đứng dậy ra phòng khách rót một cốc nước ấm, rồi kiên nhẫn nhìn cô uống hết nửa cốc, lần thứ hai vùi mình vào trong chăn.

Yến Sở Hòa nhỏ giọng nói, cũng không biết là nói cho ai nghe: "Chờ ngày mai em tỉnh lại, chắc cũng quên sạch sẽ chuyện đêm nay."

Thảm Tuế Tri buồn ngủ mơ màng, nhưng vẫn không quên phản bác: "Không bao giờ, tôi nhớ hết, nhớ rõ ràng luôn..."

"Em không nhớ đâu."

"Vớ vản, nói linh tinh."

Yến Sở Hòa dịch góc chăn cho cô, sắc mặt không đổi, vẫn là vẻ quạnh quẽ.

"Không phải nói linh tinh."

Anh cụp mí mắt, nhìn Thẩm Tuế Tri đang chìm dần vào cảnh trong mơ, rồi cất giọng trầm thấp...

"Bằng không sao em lại nghĩ, hôm ở thành phố A, là lần đầu tiên em nhìn thấy tôi?"