Thẩm Tuế Tri nhanh chóng không còn biết đến hai chữ "xấu hổ" nữa.
Cô thầm mắng Tô Đào Du một trận tưng bừng trong lòng, rồi ngước lên nhìn Yến Linh Tê đang tỏ ra đầy phấn khích, lại nhìn về phía Yến Sở Hòa mặt không biến sắc, chỉ cảm thấy thật đau đầu.
Thẩm Tuế Tri trầm mặc hai giây, sau đó giải thích: “À, sáng nay tài khoản của bạn chị bị đánh cắp, người ta kéo chị vào một nhóm chat, chị còn chưa kịp thoát ra.”
Yến Linh Tê nể mặt cô mà tin cách giải thích này, cô bé thở phào một hơi: “Thế à, làm em sợ hết hồn.”
Thẩm Tuế Tri chẳng có tâm trạng mà nghiên cứu xem Yến Sở Hòa có biểu cảm gì, chỉ thầm muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này, cô hắng giọng, đang định bảo lên tầng hai học, thì giọng nói trầm ổn của người đàn ông đã vang lên…
“Yến Linh Tê, em lên tầng trước đi, anh nói chuyện với cô giáo về tình hình học của em một lát.”
Yến Linh Tê "vàng" một tiếng, thấy còn mười phút nữa mới đến giờ học, cô bé về phòng nghịch điện thoại trước.
Phòng khách chỉ còn lại hai người Thẩm Tuế Tri và Yến Sở Hòa.
Thẩm Tuế Tri hơi chột dạ, không biết anh muốn nói về chuyện của Yến Linh Tê thật hay là thế nào, đang nghĩ xem có nên mở miệng trước hay không, thì Yến Sở Hòa đã khẽ nâng cằm bảo: “Ngồi đi, không cần câu nệ đâu.”
Câu nệ thì không đến mức, chủ yếu phải tạo hình tượng thôi.
Thẩm Tuế Tri nghĩ vậy xong liền thấp giọng đáp, lịch sự ngồi xuống phía đối diện anh, hai chân khép chặt, tay đặt trên đùi một cách tự nhiên, đúng tư thế ngồi của con nhà gia giáo.
Cả đời này cô chưa từng ngồi như vậy bao giờ, khó chịu kinh khủng.
"Cô giáo Tiêu, tôi vẫn chưa có số điện thoại của cô.", sắc mặt Yến Sở Hòa rất điềm nhiên, anh nhẹ giọng hỏi: “Có tiện nói ra không?”
Nếu không vì hiện giờ mình đang mang thân phận "cô giáo Tiêu", thì gần như Thẩm Tuế Tri sẽ nghĩ là anh cố ý.
Cũng may là cô có hai số điện thoại, Thẩm Tuế Tri không khỏi thở phào, đang định lấy điện thoại ra trao đổi số, lại đột nhiên nhớ đến việc người này đã từng cầm điện thoại của mình vào tối hôm qua, giờ lấy ra thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Vì thế cô lặng lẽ dừng động tác nâng tay lại, lưu loát thay đổi thành đưa lên vén tóc ra sau tai, mỉm cười thong thả đáp: “Đương nhiên là được rồi ạ, tôi đọc cho anh lưu nhé.”
Yến Sở Hòa gật đầu, sau khi lưu số điện thoại mới đi vào chủ đề chính: “Biểu hiện của Yến Linh Tê trong giờ học thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, nền tảng của cô bé khá tốt, rất có khả năng tiến bộ.”
“Bình thường về cơ bản là chỉ có một mình con bé ở đây, tôi bề bộn công việc, có thể không được sát sao cho lắm, mong cô quan tâm nhiều hơn một chút.”
“Không sao ạ, thời gian rảnh của tôi cũng tương đối nhiều, vừa hay có thể để ý đến cô bé.”
Yến Sở Hòa đang định nói tiếp, thì tầm mắt lại lơ đễnh đảo qua nơi nào đó, anh hơi khựng lại, rồi hỏi: “Mạo muội hỏi một chút, gia sư là công việc chủ yếu của cô ư?”
Thẩm Tuế Tri không nghĩ nhiều, chỉ toàn tâm toàn ý tạo hình tượng tốt, cô thoải mái trả lời: “Không phải ạ, tôi có công việc riêng, gia sư chỉ là công việc làm thêm mà thôi.”
“Thì ra là thế.”
Yến Sở Hòa khẽ cười, độ cong bên khóe môi rất nhỏ, đáy mắt hiện lên một thứ cảm xúc khó có thể nắm bắt được.
"Audemars Piguet D002.", anh nói, “Xem ra công việc chính của cô giáo Tiêu không đơn giản.”
Thẩm Tuế Tri thoáng sửng sốt, mới đầu còn chưa hiểu gì, sau lại cúi đầu nhìn theo tầm mắt anh thì thấy món phụ kiện trên cổ tay trái, lúc này đang tỏa ánh hào quang lấp lánh của hơn năm trăm vạn tệ.
Thẩm Tuế Tri: “...”
Sơ suất quá!
Mặt ngoài thì cô vẫn đang bình tĩnh, nhưng thật ra trong đầu lại đang vô cùng rối loạn, cố tìm cho ra mấy cái cớ thật thích hợp.
Giờ nói đây là hàng fake loại một còn kịp không nhỉ? Nhưng có phải hàng giả hay không, Yến Sở Hòa nhìn một cái là biết. Chẳng lẽ lại nói là vay để mua? Nhưng như vậy thì hỏng hình tượng quá. Hay là giải thích qua quýt, nói là một người thân trong nhà mới phất lên mua tặng?
Đang lúc Thẩm Tuế Tri nghĩ ngợi miên man, điện thoại của Yến Sở Hòa khẽ rung lên một âm báo ngắn, hình như là tin nhắn, anh cụp mí mắt nhìn, khẽ nhíu mày, sau đó lại khôi phục trạng thái bình thường.
Anh nhìn về phía cô, “Xin lỗi, có chút việc gấp, tôi phải đi đây.”
Thẩm Tuế Tri mừng như điên, chỉ thiếu nước thốt ra câu "Anh đi thong thả!", cũng may chặn lại kịp thời, cuối cùng chỉ rụt rè gật đầu một cái.
Tiễn vị Đại Phật đi xong, Thẩm Tuế Tri mới dám thở phào, vội vàng tháo đồng hồ bỏ vào túi, đỡ cho Yến Linh Tê lại nhìn thấy. Xác định mình vẫn là cô giáo Tiêu nhu mì hiền dịu kia, cô lập tức cắt vai diễn, đi lên tầng.
Lúc học, Yến Linh Tê quả thật là một đứa bé ngoan ngoãn. Thẩm Tuế Tri đã nghiên cứu được đại khái phương pháp dạy, lần này thong dong hơn nhiều, tổng hợp lượng kiến thức một lượt mà vẫn còn thừa không ít thời gian, cô lại bổ sung thêm một vài kiến thức bên lề nữa.
Chuông đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Tuế Tri đưa tay tắt bỏ rồi nói: “Em tiếp thu nhanh đấy, bỏ ra thêm chút thời gian ôn tập, bài thi lần sau chắc chắn sẽ được điểm cao hơn.”
"Được ạ.", Yến Linh Tê cười rồi nằm rạp xuống bàn, nghiêng đầu bảo: “Đến lúc đấy em mời chị ăn cơm nhé!”
Thẩm Tuế Tri cười cười, qua khóe mắt liếc thấy một tập sách trên kệ, vốn không có ý nhìn kĩ, nhưng lại thật sự rất quen mắt, tầm mắt lập tức bị giữ lại giây lát.
Hình nền là sự kết hợp giữa nghệ thuật Gothic và yếu tố hình học, chủ thể là một con quạ đen giương cánh, chỗ trống bên cạnh viết hai chữ "SZ", rõ ràng, chỉnh tề.
Là tuyển tập lời bài hát của cô.
Trước kia, để đề phòng bị bại lộ, Thẩm Tuế Tri không tìm bất cứ phòng làm việc nào thay mặt mình cả, chỉ thuê một người đại diện với mức lương cao để xử lý việc vặt cho mình. Hiệu suất làm việc của Khương Xán rất cao, bản thân chị lại rất có đầu óc kinh doanh, vì thế khi chị đưa ra ý tưởng tuyển chọn lời của mười ca khúc đóng thành ấn bản đưa ra tiêu thụ vào dịp kỉ niệm ba năm vào nghề, Thẩm Tuế Tri không hề có ý kiến gì.
Tuy là lúc đó phải ký tên đến nhừ tay.
Có điều, tập sách này đã không còn xuất bản nữa. Hồi đó, khi nó được bán ra, vì lượng người vào mua quá đông, hệ thống bị sập đến rạng sáng mới sửa xong, nên những người cướp thành công bản có chữ ký đều được super topic gọi là “người được chọn”.
Cô thật sự không ngờ, trong tình huống mặc những hai lớp áo choàng, lại có thể gặp được fan của mình.
Ánh mắt chằm chặp của Thẩm Tuế Tri đặt lên tập sách có phần phức tạp, sợ bị Yến Linh Tê phát hiện ra mà nói sang chủ đề này, cô vội vàng dời tầm mắt đi.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên âm báo, cô mở khóa màn hình, phát hiện ra một tin nhắn, ghi chú là "Bác sĩ Lý".
Thẩm Tuế Tri giật mình, lẳng lặng giấu đi vẻ u tối trong mắt, cô không vội vã xem nội dung, mà vẫn giao bài tập cho Yến Linh Tê như bình thường, nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi mới rời khỏi nhà họ Yến.
Sau khi bắt được taxi, cô báo địa chỉ nhà mình, tới lúc này mới bình tĩnh lấy di động ra, kiểm tra tin nhắn vẫn chưa đọc kia…
Thẩm Tuế Tri về nhà thay quần áo, rồi tự mình lái xe đi.
Tới khi cô đến nơi, thì cũng đã gần một giờ chiều.
Cô đỗ xe, đi vòng qua tòa kiến trúc trước mặt, nhìn những hàng cây xanh um điểm thêm chút tươi sáng cho cảnh đông hiu quạnh, phía sau vườn hoa có mấy chòi nhỏ theo phong cách châu Âu, khắp nơi chìm trong sự tĩnh lặng.
Quẹt thẻ vào cổng, Thẩm Tuế Tri đi vào tòa nhà ở phía trong một cách quen thuộc, làn gió thổi bay phiến lá đậu trên tấm bảng khắc gỗ, để lộ ra hàng chữ…
Viện điều dưỡng Nam Hồ
Đi đến đầu cầu thang, vừa hay bắt gặp bác sĩ Lý đi từ trong phòng ra, Thẩm Tuế Tri ngước mắt, thầm nghĩ thật trùng hợp, cô vội giơ tay chặn ông ấy lại: “Bác sĩ Lý.”
"Cô Thẩm?", bác sĩ Lý tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô đến nhanh vậy?”
“Vừa hay tôi đang ở ngoài. Bà ấy làm sao thế?”
"Là thế này, bà Tống bảo tôi chuyển cho cô một món đồ.", nói xong, ông ấy lấy ra một chiếc hộp cũ từ trong túi áo blouse trắng, “Tôi đang định gửi ở chỗ bảo vệ, vừa khéo cô đến rồi.”
Thẩm Tuế Tri nghe được từ khóa "chuyển một món đồ", còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của bác sĩ Lý, cô đành phải cau mày nhận lấy chiếc hộp, lật nắp lên, bên trong là một đồng điếu[1] bằng ngọc xanh trong vắt.
[1] Đồng điếu, hoặc Khấu bình an, là một vật phẩm phong thủy có hình dạng giống đồng xu cổ để cầu bình an, tài lộc.
Đồng tử cô hơi co lại, đầu ngón tay bất giác cuộn vào, dùng sức đến mức trở nên trắng bệch.
"Bà ấy còn bảo tôi nói với cô...", bác sĩ Lý do dự một lát rồi mới nói: “Nếu đã lấy được thứ này rồi, sau này cũng đừng đến nữa.”
Người đàn bà này thật đúng là quá tàn nhẫn.
Thẩm Tuế Tri nghĩ vậy.
"Được.", cô cười, lại hỏi: “Tình hình bà ấy thế nào rồi?”
"Không chống đối uống thuốc nữa, trạng thái tâm lý ổn định hơn trước kia rất nhiều.", ông ấy nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi bản mềm kết quả khám cho cô.”
“Cảm phiền, tôi đi trước đây.”
Bác sĩ Lý thấy cô định đi, do dự vài giây bèn gọi cô lại: “Cô Thẩm, cô không vào thăm mẹ cô thật à?”
Thẩm Tuế Tri dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm nói: “Người ta đã không muốn gặp tôi rồi, tôi thò mặt vào làm gì.”
Nói xong, cô xua tay coi như nói lời tạm biệt, rồi rời khỏi khu điều dưỡng.
Đi ra khu đỗ xe, mang cả người lạnh toát ngồi vào ghế, Thẩm Tuế Tri lấy đồng điếu kia ra, giơ lên chỗ sáng quan sát cẩn thận.
Thứ này trong ấn tượng thật sự rất mơ hồ, cô chỉ mang máng nhớ rằng khi mình bắt đầu có trí nhớ, thì nó cũng đã được đeo trên cổ rồi, không ngờ sau bao lần qua tay hết người này đến người kia, nó lại được chính người tặng hồi đó trả về tay mình.
Mở chốt ra, Thẩm Tuế Tri đeo chiếc vòng cổ lên, mặt đồng điếu dán vào da thịt, lạnh tê tái.
Thẩm Tuế Tri ngồi thẫn thờ chốc lát, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói được chuyển qua lời của người khác.
Cô cảm thấy mình sắp không xong rồi, bất kể là khi một mình, hay khi đứng giữa đám đông, cô đều có cảm giác mình sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, tan nát, vỡ vụn, không còn một mảnh.
Thẩm Tuế Tri nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy hơi ù tai, cô vội giơ tay móc lấy hộp thuốc lá trong hộc xe, cắn lấy một điếu, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu.
Mùi thuốc lá xộc lên cay xè, tràn đi khắp môi lưỡi, tạm thời xoa dịu trạng thái tinh thần đang chực chờ nát bấy.
Cô dựa vào cửa sổ hút hết nửa điếu thuốc, ổn định tinh thần lại, rồi mới mở hộp gạt tàn trong xe ra, dùng ngón giữa dụi tắt đốm lửa đỏ.
YS Club được biết đến như một thành phố không ngủ, mới mười giờ tối, mà phía bên trong đã chật kín chỗ ngồi, tiếng nhạc tiếng trống dồn dập inh ỏi, đến nhịp tim cũng bị dắt theo.
Tô Đào Du vất vả lắm mới kéo được Thẩm Tuế Tri ra khỏi chốn quay cuồng, sau đó lôi cô ra quầy bar, ngồi lên ghế.
Anh chàng bartender chẳng ngẩng đầu, chỉ tập trung làm việc của mình, “Cuối cùng cũng trói được về rồi?”
"Tâm trạng nó không tốt, điên lên là không ai ngăn được, mệt chết em rồi.", Tô Đào Du chống trán, liếc thấy trên bàn có ly rỗng, đặt ngay trước mặt Thẩm Tuế Tri, “Cái gì đây?”
"Vodka, bốn mươi lăm độ.", anh chàng bartender nói, “Cô ngăn nó lại hộ anh đi, bà cô này chán sống hay sao mà nốc đến cốc thứ tư rồi đấy.”
Tô Đào Du trố mắt, nhào thẳng tới: “Thẩm Tuế Tri, cái con bé này...”
Lời mắng nhiếc tràn đến cửa miệng rồi lại phải nuốt về, cô nàng bực tức đấm mặt bàn.
Tô Đào Du và Thẩm Tuế Tri làm bạn đã mười năm, đối với bí mật của nhà họ Thẩm, cô nàng biết hết, chẳng cần hỏi cũng hiểu, chắc chắn là lại động phải mẹ cô rồi.
"Không sao.", Thẩm Tuế Tri nhoẻn miệng cười, xua tay tỏ vẻ không có chuyện gì, “Sáng mai tỉnh lại là ổn rồi.”
Tô Đào Du nhìn bộ dạng vật vờ của cô mà xót xa, lại chẳng biết phải khuyên thế nào, đành yên lặng ngồi cạnh cùng cô uống rượu giải sầu.
Thẩm Tuế Tri cảm thấy ánh đèn quá chói mắt, vừa cúi đầu xuống thì lại phát hiện có một bàn tay đặt bên hông cô, không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ mấy cái.
Bên cạnh cô, một gã thanh niên trông trạc tuổi ngồi xuống, chớp mắt nhìn cô, không chút e dè mà đón lấy tầm mắt của cô, còn nở một nụ cười đầy mờ ám.
Thẩm Tuế Tri xua tay với ý nhắc đừng làm phiền, cô thủng thẳng uống hết rượu trong cốc, bàn tay bên hông vẫn không buông ra, mà gã thanh niên kia lại càng sán tới.
Tô Đào Du nghe thấy động tĩnh bên cạnh thì quay đầu sang, vừa nhìn rõ tình hình, còn định buông lời chửi thì lại bị Thẩm Tuế Tri ngăn cản, cô nàng sửng sốt, đột nhiên có một dự cảm xấu.
Gã thanh niên không biết điều, ghé lại gần trêu đùa: “Người đẹp à, uống một mình chán lắm.”
Thẩm Tuế Tri nghiêng mặt, mỉm cười với gã.
"Là cực kỳ chán.", cô nói.
Yến Sở Hòa đứng dậy khỏi ghế, vẫy tay gọi phục vụ tính tiền.
"Mới hơn mười giờ mà đã về rồi?", Diệp Ngạn Chi thở dài, “Cậu 28 tuổi chứ có phải 82 đâu, vội cái gì.”
“Sáng mai công ty có cuộc họp.”
Yến Sở Hòa đáp lời ít ý nhiều, nhấc chân rời đi, Diệp Ngạn Chi hết cách, đành phải đuổi theo.
Hai người vừa đi ra ngoài chưa được bao xa, thì từ một nơi gần đó đột nhiên truyền đến tiếng vang trầm đυ.c, tuy xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng động tĩnh từ bên ấy có vẻ rất gây sự chú ý.
Đơn giản là một màn ẩu đả, Yến Sở Hòa không để tâm, nhưng ngay khi sắp bước ra khỏi cửa, anh lại nghe thấy có tiếng xì xào bàn tán…
“Kia chẳng phải là đứa út nhà họ Thẩm sao?”
Ngay trong phúc chốc, Yến Sở Hòa dừng bước lại.