Trêu Chọc

Chương 4

Thẩm Tuế Tri cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn Yến Sở Hòa, lại cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn Yến Sở Hòa, cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm viên kẹo bạc hà kia.

Phản ứng của cô thật sự quá thú vị, đáy mắt Yến Sở Hòa hiện lên nét cười, anh giải thích với cô: “Hôm nay không mang thuốc lá."

Thẩm Tuế Tri hoàn hồn lại sau giây phút chấn động, cô gật đầu với vẻ chần chừ, “Được rồi, cảm ơn."

Nói xong, cô xé vỏ, bỏ viên kẹo vào miệng, hương vị bạc hà the mát tràn khắp khoang miệng, ngon thì ngon đấy, nhưng hơi lạnh.

Lúc nâng cánh tay lên, hình xăm ở cánh tay phải của Thẩm Tuế Trị lộ ra, Yến Sở Hoa ý tứ đánh giá giây lát, thì ra là một con quạ đen rất sinh động, phía sau còn có một vầng trăng khuyết.

Ánh trăng tụ lại thành một dải, rọi vào đáy mắt cô rồi nở ra như một sợi bông mềm, gương mặt cô hiện rõ nét cười, nhưng độ cong của đôi mắt lại vẽ lên một vẻ sắc bén, làm nền cho đôi đồng tử hiện hữu nỗi trống trải, hờ hững. Kiểu xinh đẹp lại đan cài nét lãnh đạm ấy, khiến người ta chỉ có thể liên tưởng đến hai chữ “báu vật”.

Cô lúc nào cũng đẹp, cho dù mang đầy tai tiếng, nhưng chưa ai phủ nhận điều đó cả.

“Vừa rồi anh nhìn thấy tôi đi lên đài ngắm cảnh tầng hai.", Thẩm Tuế Tri đột nhiên nói, lại không nhìn anh.

Yến Sở Hòa bâng quơ “ừm” một tiếng, cũng không phủ nhận.

Thẩm Tuế Tri muốn nói lại thôi, dù mặt dày, nhưng cô cũng không thể nào hỏi ra câu “Anh có hứng thú với tôi à?”. Điều đó rất vô lý, không thể nào chỉ bởi vì cô là người duy nhất vừa gặp đã hỏi điện thoại của anh bao nhiêu tiền đấy chứ?

Thẩm Tuế Trị nghẹn họng, nhớ lại hành vi ngu xuẩn của mình, cô cảm thấy mình đúng là tài thật.

“Chuyện lần trước ở thành phố A...", cô cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng tổng kết bằng một câu: “Là vô tình thôi, hôm đó tôi uống rượu.”

Dường như Yến Sở Hòa không ngờ cô sẽ chủ động nhắc đến chuyện này, anh nhìn cô với vẻ như cười như không, “Tôi biết.”

Anh biết đó là chuyện vô tình, hay biết là tôi uống rượu?

Thẩm Tuế Tri kiềm chế bản thân mình không cần thiết phải làm rõ chuyện này, càng giải thích càng xấu hổ, suy cho cùng, không thể nói là lúc ấy mình muốn tiếp cận người ta được. Cô đang ngẫm nghĩ xem nên lấy một cái cớ nào thật thích hợp, thì đối phương đã nói như không có chuyện gì rồi.

“Thế nên...”, anh hỏi: “Bây giờ cô còn muốn nữa không?"

Thẩm Tuế Tri nghi hoặc: “Muốn cái gì?”

Yến Sở Hòa thong dong đáp: “Số điện thoại của tôi.”

Thẩm Tuế Tri: “...”

Lại tới nữa rồi, cái cảm giác xấu hổ không sao xua đi được ấy lại tới rồi.

Thế nên, câu “Tôi biết.” vừa rồi, là để nói rằng anh biết cô muốn tiếp cận anh?

Thẩm Tuế Tri hiếm khi á khẩu không trả lời được, không ngờ gặp phải Yến Sở Hòa, mở miệng thôi cũng khó.

Đương nhiên, mặc kệ có mở miệng được hay không, tội gì phải phí phạm mà không lấy số điện thoại.

Thẩm Tuế Tri không thèm bận tâm đến nỗi xấu hổ, cô lấy điện thoại ra, mặt không biến sắc, mở khóa màn hình rồi đưa cho Yến Sở Hòa, chờ anh lưu số xong, cô bấm nút gọi lại, cho đối phương số điện thoại của mình.

Yến Sở Hòa nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, bữa tiệc cũng sắp xong rồi."

“Tôi ở đây thêm một lát nữa.", Thẩm Tuế Tri nói.

Yến Sở Hòa nghe vậy thì gật đầu, Thẩm Tuế Tri thấy anh xoay người rời đi thì quay đầu lại ngắm cảnh đêm có phần tẻ nhạt, cô muốn chờ cả nhà Thẩm Kình về rồi mới xuống lầu.

Gió đêm lạnh buốt, làn da trên cánh tay cô dần mất đi độ ẩm, cô mơ hồ có cảm giác cái lạnh đang ngắm từ từ vào tận xương, nhưng chưa đến mức không chịu được.

Nhưng đúng vào lúc này, chợt nghe thấy từ phía sau có tiếng bước chân đang tới gần, cô còn chưa quay đầu lại, thì một chiếc áo vest đã được phủ lên vai cô, trong nháy mắt ngăn cơn gió lạnh ở bên ngoài.

Mùi tùng hương lành lạnh vây lấy cô, chiếc áo vest còn chưa mất đi độ ấm trên cơ thể người đàn ông, kề bên da cô mang tới một cảm giác mờ ám đến kỳ lạ.

Thẩm Tuế Tri thoáng sửng sốt, ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông vừa mới đi chưa tới vài bước đã quay trở về, chỉ vì để khoác áo cho cô.

Yến Sở Hòa làm như không có gì đặc biệt, chỉnh lại vạt áo cho cô, ngón tay lơ đễnh lướt qua gáy cô, anh thoáng ngừng lại, rồi nhẹ nhàng nói: “Ở đây gió lớn, về sớm một chút."

Nói xong, anh rời đi lần thứ hai, bước chân thong thả, dần biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Bằng ánh trăng mỏng manh, Thẩm Tuế Tri nhìn thấy rõ ràng trên ngực áo sơ mi của anh, một vệt đỏ tươi chói mắt.

Cô chần chừ chạm lên môi mình, phát hiện ra dấu vết đó cùng một màu với màu son mình dùng tối hôm nay.

Anh cố ý.

Thẩm Tuế Tri biết chắc chắn điều đó.

Chết người không cơ chứ!

Cô cụp mí mắt, đưa tay vuốt nhẹ hai cái lên chiếc áo vest trên người, là hàng đặt may riêng, sau cổ áo có tên viết tắt của Yến Sở Hòa.

Thẩm Tuế Tri nhíu mày, đầu óc đang rối loạn, thì qua khóe mắt lại thấy ở khung cửa cách đó không xa, có người đang thò đầu ra âm thầm quan sát.

Cô tập trung nhìn kĩ, phát hiện ra là Tô Đào Du, không biết đã đứng đó nhìn được bao lâu rồi.

Thẩm Tuế Tri vẫy tay, “Cậu làm gì đấy? Lại đây."

Tô Đào Du giật mình: “Thế mà cậu cũng phát hiện ra được?"

“Cái cổ cậu thò dài ra như con rùa, mà mình cũng có mù đâu.”, Thẩm Tuế Tri đáp.

Lông mày Tô Đào Du dựng đứng lên, cô nàng xị mặt hứ một tiếng, vừa đi vừa cáu kỉnh bảo: “Thẩm Tuế Tri, cậu đích thị là ống nhổ bằng vàng, ngoài miệng ra chỗ nào cũng tốt."

Thẩm Tuế Tri: “?”

Tô Đào Du tựa vào lan can, chà chà cánh tay tê tái, rồi hất cằm về phía chiếc áo vest và hỏi: “Ê, giữa cậu với Yến Sở Hòa là tình huống gì thế?"

“Tình huống vừa trao đổi số điện thoại đấy.", Thẩm Tuế Tri thành thật đáp.

Tô Đào Du trố mắt sững sờ một lúc, biết cô không muốn kể nhiều, nên cũng không hỏi thêm, chỉ nhấn mạnh vào lời hứa hẹn về chiếc Aventador giữa hai người.

Thẩm Tuế Tri đáp với vẻ uể oải, thoáng nhìn xuống dưới lầu đã có người lục tục ra về, cô liền rủ Tô Đào Du rời khỏi đài ngắm cảnh, trở lại bên trong.

Đúng là bữa tiệc đã kết thúc. Thẩm Tuế Tri mở điện thoại ra xem giờ, đã đến thời gian hẹn với Khương Xán, cô tạm biệt Tô Đào Du, lập tức rời đi bằng cửa sau của khách sạn.

Quả nhiên Khương Xán đang đợi cô, chị hạ cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô lên xe.

Thẩm Tuế Tri tự giác ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn rồi dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cô mệt mỏi véo sơn căn[1], giọng nói có hơi khàn: “Lễ trao giải tổ chức vào lúc nào?"

[1] Chỗ dưới ấn đường

“Ba tuần sau, tổ chức ở thành phố A.”, Khương Xán vừa lái xe vừa hỏi: “Nghĩ gì mà lại hỏi cái này?"

“Thuận miệng thì hỏi thôi."

Khương Xán bĩu môi, không trông mong gì vào việc cô nàng này sẽ chủ động cởi bỏ lớp áo choàng. Chị đưa mắt nhìn chiếc áo vest khoác trên người cô, không khỏi sửng sốt, “Của ai đấy, em gặp được mối nào ngon à?"

Trong xe có điều hòa, Thẩm Tuế Tri cởi bỏ chiếc áo vest, giơ cái tên viết tắt sau cổ áo ra trước mắt Khương Xán.

“Tự xem đi.", cô nói.

Khương Xán nhìn lướt qua, ngây ngẩn mất ba bốn giây, “Là cái tên chị đang nghĩ à?"

“Trong giới nhà giàu ở Bình Thành, cái tên viết tắt này, còn có người thứ hai ư?"

Có được câu trả lời khẳng định, Khương Xán kinh hãi đến mức suýt nữa mất tay lái, mãi một lúc lâu vẫn không nói được chữ nào. Ngược lại, Thẩm Tuế Tri bị men rượu thấm lên đầu, lười biếng ngáp một cái.

Thấy cô mệt, Khương Xán đành nuốt hết đống câu hỏi của mình lại, tận tâm đưa cô về nhà, còn dặn cô uống nước mật ong rồi mới rời đi.

Thẩm Tuế Tri treo chiếc áo vest của Yến Sở Hòa lên giá, vào nhà vệ sinh tháo trang sức, tắm rửa, mang một thân ấm áp trở lại phòng ngủ, rồi ngồi dựa vào thành giường.

Cô mở notebook ra, chọn tệp mới tạo trên màn hình, phần nhạc đệm cho ca khúc mới còn chưa xong, cô xóa xóa sửa sửa, thêm năm ô nhịp trong bản tổng phổ, lại ôm đàn ghita lên chơi thử, lúc hài lòng kết thúc công việc thì đã gần mười hai giờ đêm.

Chất lượng giấc ngủ của Thẩm Tuế Tri vốn không cao, dù lúc này có chút men trong người, nhưng vẫn chẳng hề thấy buồn ngủ. Cô đành phải lấy lọ Alprazolam trong ngăn tủ đầu giường ra, liều dùng hằng ngày của cô là hai viên, không ngờ chỉ đổ ra được đúng một viên.

Lần gần nhất đi lấy thuốc là một tháng trước, Thẩm Tuế Tri chẹp miệng, tiện tay vứt vỏ hộp rỗng vào sọt rác cách đó mấy bước chân, xong mới uống thuốc rồi chui vào chăn, đếm cừu đến bốn con số mới miễn cưỡng chìm được vào giấc ngủ.

Đồng hồ báo thức gọi Thẩm Tuế Tri dậy vào đúng tám giờ sáng, nửa tỉnh nửa mơ, cô còn định chửi tên khốn nào đặt đồng hồ sớm như vậy, xoay người nhìn trần nhà ngẫm nghĩ giây lát, cô mới tỉnh táo lại được.

Ừ, là cô.

Chất lượng giấc ngủ đêm qua của Thẩm Tuế Tri cực tệ, nghĩ đến công việc gia sư vất vả của mình, cô lê người đứng dậy, rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, còn chẳng buồn ăn sáng.

Chỉnh trang xong, cô đeo khẩu trang lên rồi bắt xe đi đến nhà họ Yến. Trên đường đi, nghịch điện thoại mới phát hiện ra tin nhắn thoại của Tô Đào Du, cô liền cắm tai nghe vào nghe thử.

“Ôi trời đất ơi! Đêm qua mình làm cái trò gì thế này!"

Giọng nói không mấy bình thường, Thẩm Tuế Tri tinh ý nghe ra, cô nhíu mày soạn tin nhắn rồi gửi đi: “Có vụ gì hay à? Cậu hẹn bạn giường xong bị cho leo cây, hay là đi thuê phòng khách sạn bị bố bắt gặp?"

Tô Đào Du ai án nói: “Sáng nay tỉnh dậy thấy xương sống thắt lưng đau kinh khủng, mình đã thấy là lạ rồi, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy một tên đang ngủ bên cạnh!”

“Đều là người trưởng thành rồi, có cái gì mà phải gào thét."

“Vấn đề là gã kia lại là Diệp Ngạn Chi đấy!"

Thẩm Tuế Tri: “...”

Wow, đây gọi là hẹn bạn giường lại bị bố bắt gặp rồi.

Cô nhanh chóng hoàn hồn, nhập tin nhắn vào khung chat: “Hai người xem mặt thành công rồi?”

“Haiz, có ai còn trẻ mà chưa từng sai đâu, tối qua mình quên mang chìa khóa, hắn đưa mình đến khách sạn, kết quả là lăn giường luôn, cũng may trên tủ đầu giường có đồ.”, nói xong, phía Tô Đào Du truyền đến một tiếng hít hà, “Sao cái hộp không lại nằm trong túi mình thế này, vãi đạn, lại còn là size to nhất ạ?”

Câu cuối cùng mang hàm lượng thông tin cần tiêu hóa quá lớn, Thẩm Tuế Tri day trán, rồi hồi âm: “Chị em tốt của tôi ơi, chi tiết này thì cậu nên ngậm miệng lại đi."

“Chết mất thôi, làm thế nào bây giờ?"

“Hợp nhãn thì thử xem, không được thì giải thích rõ ràng, cậu tự xem rồi giải quyết đi."

Tin nhắn vừa được gửi đi thì cũng đến nơi, Thẩm Tuế Trị trả tiền cho tài xế, đi tới cửa lại thấy hơi lo lắng, bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Đào Du: "Mình đang có việc, đợi mình tìm cậu sau, đừng trả lời.”

Xong việc, Thẩm Tuế Tri mới ấn chuông. Là Yến Linh Tê ra mở cửa, nhìn thấy cô, cô bé vui vẻ nói câu chào buổi sáng.

Thẩm Tuế Tri tiến vào trạng thái làm việc ngay lập tức, cô rút tai nghe ra, cười với Yến Linh Tê: “Chào...”

Còn chưa nói chữ “buổi sáng”, đầu ngón tay cô đã vô tình chạm vào màn hình điện thoại, vừa hay bấm mở tin nhắn Tô Đào Du mới gửi đến, vì thế giọng nói tự động truyền ra…

“Mẹ kiếp, mới sáng sớm đã gặp phải cảnh này, mình hãi quá ném tiền tip ở đầu giường rồi chuồn luôn." Vẻ tươi cười trên mặt Yến Linh Tê cứng lại: “...”

Yến Sở Hòa đang ngồi ở phía sau uống cà phê:

Thẩm Tuế Tri cảm thấy, khoảnh khắc xấu hổ nhất đời người cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.