Thẩm Tuế Tri vừa đặt mông xuống, thì Tô Đào Du đã kéo ghế đến sát bên cạnh cô.
Thẩm Tuế Tri vén tóc ra sau vai, lấy di động làm gương, xác nhận không có tỳ vết, kiểu trang điểm này càng nhìn càng thấy thoải mái.
Cô nghiêng đầu, thấp giọng nói với Tô Đào Du: “Mình phát hiện ra một điều.”
Tô Đào Du ghé lại gần với vẻ đầy hứng thú.
“Nói về lý, mình cảm thấy hôm nay mình đẹp áp đảo tất cả.", Thẩm Tuế Tri nói thầm vào tai cô nàng.
Mặt Tô Đào Du không có chút biểu cảm nào, “Mình cảm thấy trước khi đến đây cậu uống không ít rồi đấy.”
Thẩm Tuế Tri nghẹn họng, bĩu môi cho qua.
Tô Đào Du nhìn đồng hồ, ông cụ Tô chuẩn bị lên sân khấu đọc diễn văn, cô nàng bèn hạ giọng hỏi: “Sao cậu đến muộn thế?”
“Ngủ quên.", Thẩm Tuế Tri nói, “Ông cụ nhà cậu mừng thọ, mình đâu dám vắng mặt.”
“Mừng thọ cái gì, có mà đại hội xem mặt thì có.", Tô Đào Du thở dài một hơi, “Lát nữa có màn khiêu vũ, nghe nói bố với ông nói mình muốn gán ghép mình cho cái tên nhà họ Diệp, mình cũng phục luôn đấy.”
“Diệp Ngạn Chi? Thế thì là một cục thịt thiên nga rồi."
“Thôi, mình còn chưa chơi đủ, có mà là thịt Đường Tăng mình cũng không ăn nổi đâu."
Nghe thấy ba chữ "thịt Đường Tăng", ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu Thẩm Tuế Tri chợt hiện lên gương mặt tuấn tú của Yến Sở Hòa.
Nhận ra cô thất thần, Tô Đào Du đưa khuỷu tay chọc cô, “Nghĩ cái gì đấy?”
“Yến Sở Hòa.”, Thẩm Tuế Tri thật thà đáp.
“À đúng rồi, quan hệ giữa Diệp Ngạn Chi với Yến Sở Hòa không tồi.", Tô Đào Du hiểu lầm ý cô, đưa mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng khóa được mục tiêu, ra hiệu bảo: “Kìa, hai người họ đều ngồi ở kia kìa.”
Thẩm Tuế Tri quay đầu nhìn theo hướng cô nàng chỉ, liền thấy cách đó không xa, Yến Sở Hòa ngồi ngay ngắn, âu phục giày da, không chút cẩu thả, trầm tĩnh, xa cách như một đóa hoa lạnh lùng.
Không hiểu sao, Thẩm Tuế Tri bỗng nghĩ đến bốn chữ... Cao tăng nhập định[1].
[1] Đi vào trạng thái thiền định.
Cô bị suy nghĩ này của mình chọc cười, suýt chút nữa không kiểm soát được biểu cảm gương mặt.
Khẽ lắc đầu, cô đang định thu tầm mắt lại, chẳng ngờ Yến Sở Hòa như cảm thấy điều gì đó, cũng nhìn về phía cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau, lẳng lặng giằng co.
Thẩm Tuế Tri không e dè mà chớp chớp mắt, với tôn chỉ "Ai chột dạ trước thì người đó thua", cô hoàn toàn không che giấu sự thật rằng vừa rồi mình còn đang đánh giá anh.
Yến Sở Hòa nhanh chóng dời tầm mắt đi, không biết là vì quẫn bách hay vì câu nệ.
Nhưng ngay sau đó cô liền biết, không phải điều trước, cũng chẳng phải điều sau, cô đều đoán sai rồi.
Bởi vì ngay sau đó, người đàn ông lại quay mặt về, bình tĩnh nhìn cô.
Vốn dĩ Thẩm Tuế Tri chỉ muốn trêu đùa Yến Sở Hòa, chờ xem dáng vẻ quẫn bách hoặc giận dữ mà vẫn giả vờ điềm tĩnh của anh, ai ngờ anh lại nhìn cô, ngược lại làm chính cô có chút bồn chồn.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tuế Tri quay đầu đi trước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Ôi vãi chấy, hai người bọn cậu là sao thế?", đương nhiên Tô Đào Du không bỏ qua hành động kỳ lạ của hai người, khϊếp sợ đến nỗi bật thốt lên: “Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trước bàn dân thiên hạ à?"
Thẩm Tuế Tri: “?”
“Đừng có dùng từ lung tung.", cô cắn răng nhả ra một câu: “Cậu quên tháng trước mình đến thành phố A, tiếp cận người ta trước cửa khách sạn rồi thất bại thế nào rồi à?”
Tô Đào Du nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra chi tiết ngắn ngủi ấy, ngay sau đó định cười phá lên, nhưng ngại ông cụ Tô còn đang phát biểu trên sân khấu nên không dám gây ra tiếng động quá lớn.
Cô nàng nghẹn cười đến mức run bần bật, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Không phải chứ, người đó là Yến Sở Hòa à? Xấu hổ thế cơ?”
Quả thật Thẩm Tuế Tri không đành lòng nhớ lại, cô chống trán, dòng suy nghĩ bất giác trôi về một tháng trước…
Ngày đó, Thẩm Tuế Tri lái chiếc Ducati bảo bối của mình, cùng Tô Đào Du và đám bạn phi lên cao tốc, từ Bình Thành đến thẳng thành phố A, tới tận chiều tối mới dừng chân.
Bọn họ chọn bừa một khách sạn, ăn cơm uống rượu đến đêm. Tới khi mấy người kia đều đã say mèm không biết gì nữa, Thẩm Tuế Tri và Tô Đào Du vẫn tương đối tỉnh táo, nên liền kéo nhau ra ngoài hóng gió.
Tô Đào Du không nói hai lời liền lôi thẻ ra quẹt, Thẩm Tuế Tri không lay chuyển được cái tật xấu hễ say là muốn tiêu tiền của cô nàng này, nên dứt khoát mặc kệ, tự mình đi ra cổng lớn hóng gió cho tản bớt men say.
Cũng chính vào lúc đó, cô gặp được Yến Sở Hòa.
Anh đứng dưới ánh trăng, dáng người thẳng, bóng đêm tĩnh mịch tụ lại thành một đường, chiếu vào đáy mắt anh.
Cô đứng ở chỗ ngược sáng, trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô như thấy được một ánh trăng sáng ngời, giơ tay ra là có thể với tới.
Thẩm Tuế Tri cảm thấy đầu óc mình hơi chuếnh choáng, đến khi hoàn hồn lại thì đã bước tới trước mặt anh rồi, Tô Đào Du gào hét tìm cô, cô vẫn không để ý.
Lúc đó, Yến Sở Hòa đang cầm điện thoại, hình như là vừa kết thúc một cuộc gọi, nhìn thấy cô, anh có phần ngạc nhiên: “Có việc gì ư?”
Đầu Thẩm Tuế Tri nóng bừng, “Tôi muốn hỏi một chút, điện thoại của anh bao nhiêu...”
Lời tuôn ra khỏi miệng, Thẩm đại tiểu thư lần đầu tiên đi tiếp cận người ta đột nhiên sực tỉnh, men rượu tan bớt đi, cô mới ý thức được mình đang làm gì, quá căng thẳng, miệng cô lại phun ra một chữ: “...tiền?”
Biểu cảm của Yến Sở Hòa vào lúc đó, cả đời này cô khó mà quên được.
Trong vẻ sững sờ là chút buồn cười, trong sự buồn cười lại chứa đôi phần dò xét. Bầu không khí xấu hổ theo một cách chết tiệt.
Thu dòng suy nghĩ lại, Thẩm Tuế Tri không nói gì, chỉ đỡ trán.
“Lúc đấy mình bị ấm đầu.", cô bảo, “Giờ ngẫm lại, người ta là nhân vật ưu tú trên thương trường, còn mình là khối u ác tính trong giới, nhìn thế nào cũng thấy không hợp nhau.”
Tô Đào Du gật đầu: “Cũng đúng, suy cho cùng, truyền thông vẫn đánh giá hai người bọn cậu vĩnh viễn là một trời một vực mà."
“Anh ấy là kiểu người không dính khói lửa phàm tục, mình vẫn nghĩ bình thường anh ấy chỉ uống sương sớm ăn cánh hoa thôi ấy.", Thẩm Tuế Tri xua tay, quẳng ra một câu: “Đóa hoa lạnh lùng chưa bao giờ là gu của mình.”
“Đừng nói chắc chắn như thế, không chừng cuối cùng lại thành kèo thơm đấy."
“Nếu thật sự có ngày đó, mình sẽ tặng con Aventador trong gara của mình cho cậu."
Hai mắt Tô Đào Du sáng ngời, đang định đòi ghi âm làm bằng chứng thì ông cụ Tô đã tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.
Tiếng nhạc du dương vang lên khắp đại sảnh, màn khiêu vũ sắp bắt đầu, đám khách quý đều nháo nhào dồn ánh mắt về hai nhân vật chính, chờ họ cùng tiến vào sàn nhảy.
Diệp Ngạn Chi ung dung đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt Tô Đào Du, hơi cúi người, giơ cánh tay ra, lòng bàn tay phải hướng lên trên, tư thế mời nhảy đúng chuẩn quý ông lịch thiệp.
Anh ta cất lời: “Cô Tô, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?”
Tô Đào Du nhanh chóng tiến vào trạng thái làm ăn kinh doanh, nở một nụ cười đúng mực, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, “Vô cùng vinh hạnh.”
Thẩm Tuế Tri ngồi ở bên cạnh, nhìn cặp đôi đi vào sàn nhảy, những chuyện tiếp sau đó, cô không cảm thấy hứng thú nữa, đang định đứng dậy thì lại mơ hồ nhận ra có ánh mắt không mấy thân thiện dừng trên người mình.
Cô quay đầu, nhìn thẳng về phía đối phương, đúng là ba người nhà Thẩm Kình…
À, ngoại trừ hai người mới gặp lúc trưa, còn có cô chị cùng cha khác mẹ Thẩm Tâm Ngữ, lúc này đang nhíu mày nhìn cô.
Thẩm Tuế Tri cảm thấy khó chịu trong nháy mắt,
nhưng vẫn lấy một ly rượu trên khay của người phục
vụ, tiến lại gần, nhẫn nại nói: "Trên đường có việc nên
đến muộn, xin lỗi."
Nam Uyển tuy cười, nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ khinh miệt, dường như lại nhận định là cô vừa mới chui ra khỏi cái chỗ chơi bời lêu lổng nào về.
Thẩm Kình cũng không định hỏi nhiều, nhưng Thẩm Tâm Ngữ đứng bên cạnh lại cười, dịu dàng nói: “Không sao, em đến là tốt rồi.”
Vừa rồi nhìn người ta bằng ánh mắt hằm hằm, giờ lại quá đỗi ôn hòa, Thẩm Tuế Tri tập mãi cũng thành quen với tuyệt kỹ lật mặt của cô ta, chẳng buồn nhiều lời, chỉ đáp lại bằng một nụ cười giả dối.
Cô đi ngang qua khu vực sân khấu, theo sau Thẩm Kình trò chuyện cùng các vị lãnh đạo lớn trong giới, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, đáp vài câu, cực kỳ nhàm chán.
Để ánh mắt lang thang khắp hội trường, bỗng bắt gặp một bóng dáng cao lớn đứng ở một đầu khác trong sảnh, cô dừng tầm nhìn trên hình ảnh đó.
- Đương nhiên không phải là cô cố ý tìm kiếm, có trách thì trách người này quá bắt mắt, chỉ cần đứng trong đám đông, là những người khác sẽ hóa thành phông nền cho anh.
Nói thật, nếu không phải vì Yến Sở Hòa và mình đi trên hai con đường trái ngược, thì đúng là anh rất hợp gu cô.
Giữa chốn ăn uống linh đình, rộn ràng huyên náo, cái liếc mắt của Thẩm Tuế Tri chỉ tạm dừng trong giây lát, cô xoay người đi, tiếp tục một cuộc xã giao mới.
Xã giao tại những sự kiện long trọng dường như là một bộ môn bắt buộc trong xã hội thượng lưu, ngay từ đầu Thẩm Tuế Tri đã cảm thấy phiền, khó lắm mới đợi được đến lúc Thẩm Kình chúc mừng ông cụ Tô xong, cô đặt ly rượu rỗng xuống, cuối cùng cũng có thể thoát thân.
Vừa đi ra ngoài được mấy bước, Thẩm Tuế Tri còn chưa kịp trút một hơi thở phào, thì đã nghe thấy giọng phấn
khởi của ông cụ Tô: "Con út đi sớm thế." “Chắc là đi tìm đám bạn của em ấy rồi ạ.", Thẩm Tâm Ngữ thỏ thẻ đáp, mi mắt cong cong, “Tiểu Tri nhân duyên tốt, quen rất nhiều người trong giới, dạo trước cháu còn thường thấy em ấy đi chơi với mấy cậu nhà họ Hà và nhà họ Viên, quan hệ không tệ chút nào ạ..."
"Cháu lại chẳng làm được, con người cháu ăn nói vụng về, học hành cũng không được thuận lợi, kém xa Tiểu Tri.”, Thẩm Tâm Ngữ nói, còn nở một nụ cười ngượng ngùng.
Ngay lúc cô ta cất giọng, bước chân của Thẩm Tuế Tri cũng dừng lại, cô không kìm nén được phải thầm khen ngợi tài diễn xuất của cô chị mình.
Cả Bình Thành ai mà không biết hai tên nhà họ Hà và nhà họ Viên ăn chơi trác táng, cờ bạc rượu chè gái gú, không gì là không biết, Thẩm Tuế Tri tự nhận hình tượng của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng ở việc từng đua xe với họ, sao qua miệng Thẩm Tâm Ngữ lại thành ba người bạn thân rồi?
Mà Thẩm Tâm Ngữ vừa dứt lời, sắc mặt của ông cụ Tô cũng cứng lại. Nam Uyển đứng bên cạnh bèn phụ họa theo, bà ta duỗi tay kéo con gái, nhỏ giọng như quở trách: “Tiểu Ngữ, nói chuyện này ra làm gì?"
Sau đó, bà ta lại quay sang nói với ông cụ Tô, khuôn mặt đầy vẻ áy náy, “Ngại quá, từ nhỏ cháu vẫn dạy Tiểu Ngữ không được nói dối, con bé này ăn nói thật thà, có một nói một, không có ý gì khác đâu ạ.”
Lời trong lời ngoài, rõ ràng là muốn chửi đời sống cá nhân của Thẩm Tuế Tri thối nát, chỉ giỏi chơi bời lêu lổng, không học vấn, không nghề nghiệp, không có tự trọng luôn.
Tuyệt, quá tuyệt.
Thẩm Tuế Tri không khỏi cảm thán, hai mẹ con nhà này có lẽ là trưởng hội anti-fan của cô không chừng, đi đến đâu cũng phải xỉa xói cô vài câu, còn cực kỳ hăng hái là đằng khác.
Cô không có hứng nghe tiếp, càng cảm thấy chướng khí trong bữa tiệc này quá mù mịt, thế nên dứt khoát lên đài ngắm cảnh ở tầng hai hóng gió.
Hầu hết mọi người đều tập trung ở đại sảnh mải mê xã giao, thế nên không gian ở tầng trên vô cùng yên tĩnh, so với bên dưới thì như hai thế giới khác biệt. Thẩm Tuế Tri đã quen với sự náo nhiệt, nhưng lại rất thích sự tĩnh lặng, tuy trên đài ngắm cảnh lạnh thấu xương, nhưng ít ra hai tai cũng được bình yên không ít.
Tay phải đặt lên rào chắn, ngón trỏ và ngón giữa cuộn lại theo bản năng, cô khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Tuy nói có hơi ấm từ máy sưởi ở bên trong phả ra, nhưng vẫn không thắng nổi cái lạnh ở bên ngoài, cô ôm cánh tay, nhẩm tính thời gian, định bụng chờ tan tiệc rồi mới quay lại.
Đúng vào lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Thẩm Tuế Tri bất giác quay đầu lại, người tới từ chỗ sáng chói, cô híp mắt mới thấy rõ gương mặt điển trai của đối phương, không biết có phải do bóng đêm quá dịu dàng hay không, mà nét mặt vốn luôn sắc bén vào lúc này lại như hiền hòa hơn đôi phần.
Biểu cảm của Thẩm Tuế Tri thay đổi liên tục chỉ trong vài phút, cuối cùng, cô nở một nụ cười sống sượng: “Hi, Yến tổng cũng lên đây hóng gió à?”
Yến Sở Hòa khẽ gật đầu, dáng vẻ như thể thật sự chỉ là trùng hợp, anh đi đến cạnh cô, hai người vẫn duy trì khoảng cách vừa phải, không quá thân mật, cũng không có vẻ xa cách.
Thẩm Tuế Tri cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng cô thật sự hoài nghi người đàn ông này đang cố ý tới bắt chuyện với mình.
“Vốn dĩ chỉ định tìm một chỗ yên tĩnh để đứng cho thoáng, không ngờ tìm bừa mà lại gặp cô.”, anh điềm đạm nói: “Trùng hợp thật.”
Thẩm Tuế Tri: “...”
Ở hai đầu đông tây của đại sảnh tầng một đều có ban công, không gian rộng mênh mông, thang máy để lên tầng trên cũng không chỉ có một cái, huống hồ còn có thể chọn vườn hoa ở phía sau, thế nên rốt cuộc là “tìm bừa” chuẩn cỡ nào, mới có thể khiến anh đến đây được?
Thẩm Tuế Tri xác định, người đàn ông này cố tình đến bắt chuyện với mình.
Tuy rằng không biết vì sao. “Đúng vậy, trùng hợp thật.”, cô khẽ cười một tiếng, không bình luận thêm, chỉ cụp mí mắt về ngón tay, cảm thấy hai tay trống không thật sự quá khó chịu.
Cô vốn định tiếp tục coi như không có việc gì, lại đột nhiên nhớ ra hiện giờ mình là Thẩm Tuế Tri, chứ không phải là cô giáo Tiêu.
Vừa nghĩ thế, Thẩm Tuế Tri liền quay đầu, nhìn lên sườn mặt của người đàn ông, cô giơ tay, nở nụ cười có phần uể oải: “Yến tổng, mang thuốc lá không?"
Giọng cô vừa chậm vừa nhẹ nhàng, tan trong không khí cùng một mùi hương thoang thoảng, trong cái mát lạnh phảng phất chút vị hoa nhài, rất dễ nhận ra.
Là mùi nước hoa của cô.
Yến Sở Hòa nghiêng đầu, thong dong đón lấy ánh mắt trêu tức của Thẩm Tuế Tri, anh nhướng mày, hình như khẽ bật cười, sau đó liền duỗi tay, lấy từ túi áo vest ra thứ gì đó, đặt vào lòng bàn tay cô.
Thẩm Tuế Tri không ngờ anh lại cho cô thật, không khỏi sửng sốt, nhưng xúc cảm thì chẳng giống thuốc lá chút nào, vì thế cô cụp mí mắt, nhìn xuống thứ nằm trong lòng bàn tay mình.
Một viên kẹo bạc hà.