Trêu Chọc

Chương 2

Thẩm Tuế Tri nhìn theo người được gọi là "cậu Yến" kia.

Người đàn ông khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm, vận âu phục, giày da, dáng vẻ đạo mạo, nếu là lúc bình thường, e là ngay cả hành động cài cúc tay áo của anh cũng đủ để thả thính cô rồi.

Có điều, ngay lập tức, cô nhớ đến chuyện xảy ra giữa hai người vào buổi tối tháng trước, bất chợt lại thấy dạ dày nhâm nhẩm đau.

Đoạn hồi ức đó xấu hổ đến mức không đáng để nhớ lại, Thẩm Tuế Tri cân nhắc vài lần giữa việc bỏ chạy và đối mặt, cuối cùng chọn về sau.

"Chào anh.", cô đứng dậy, thoải mái giới thiệu một cách tự nhiên: “Tôi là bạn của Ôn Tri Dư, một tháng tới đây, tôi sẽ dạy thay cô ấy.”

"Yến Sở Hòa.", nụ cười bên khóe môi người đàn ông rất nhạt, anh giơ tay ra bắt tay với cô, “Yến Linh Tê là em gái tôi, chỗ học ở tầng hai, cô giúp việc sẽ đưa cô lên.”

Khoảng cách giữa hai lòng bàn tay và thời gian dừng lại vừa đủ, trong sự lịch thiệp không hề giấu đi sự xa cách, Thẩm Tuế Tri nhìn bàn tay với các khớp xương rõ ràng, thoáng híp mắt lại.

"Được ạ.", cô lên tiếng trả lời. Khẩu trang che khuất hơn một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt và cặp mày thanh tú, khiến cô trông vô cùng nhu mì: “Tại môi tôi bị viêm hơi nghiêm trọng nên phải đeo khẩu trang, ngại quá.”

Nghe vậy, ánh mắt Yến Sở Hòa dừng lại trên nửa khuôn mặt của cô trong tích tắc, anh mơ hồ cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không tìm ra được bóng dáng tương ứng nào trong trí nhớ.

"Không sao.", anh hỏi: “Không biết nên xưng hô với cô thế nào?”

Chết mẹ!

Thẩm Tuế Tri ngoài mặt thì vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì đang cực kỳ hoảng loạn, có trời biết cô đã chuẩn bị hết mọi thứ, chỉ mỗi chuyện tên gọi là quên tiệt.

Lúc này, cô bắt đầu giành giật từng giây để nhớ lại các thể loại điển cố, đại não hoạt động với tốc độ có thể so sánh với hồi thi Ngữ Văn vào Đại học, sau đó nhanh chóng đặt cho mình một cái tên mới…

“Tiêu Uyển Khai.”

Thẩm Tuế Tri mở miệng, nói dối không chớp mắt: “Tôi tên là Tiêu Uyển Khai.”

Cái tên này nghe thật sự rất quái đản, Yến Sở Hòa nhưởng mày, nghĩ kỹ cũng không biết là vấn đề nằm ở đâu, chỉ đành nén thứ cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống.

"Dì Lưu, dì đưa cô giáo Tiêu lên tầng nhé.", anh nói với cô giúp việc ở bên cạnh, nâng tay nhìn đồng hồ, rồi nhìn về phía Thẩm Tuế Tri, “Thật ngại quá, công ty còn có việc, thứ lỗi cho tôi hôm nay không thể tiếp lâu được, hôm nào đó sẽ bàn bạc chuyện dạy kèm với cô sau.”

“Không sao ạ, tôi nghe nói về anh Yến đã lâu rồi, dù sao cũng là CEO, công việc chắc chắn là rất nhiều, anh yên tâm đi làm đi ạ, không cần để ý đến tôi đâu.”

Nghe nói anh phải đi, trong lòng Thẩm Tuế Tri mừng phát điên, thả một quả rắm cầu vồng[1] đến trơn tru, cô trùng mặt xuống, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối: “Tôi vẫn luôn hâm mộ anh, không được ngồi xuống nói chuyện với anh quả là đáng tiếc, nhưng thôi, vẫn nên để khi nào anh rảnh rồi nói sau cũng được ạ.”

[1] Từ ngữ mạng, ý chỉ lời nịnh bợ, tâng bốc

Yến Sở Hòa khẽ xoa cằm, rồi xoay người rời đi.

Ai ngờ vừa mới ra ngoài được hai ba mét, anh lại nghe thấy giọng nói như trút được gánh nặng của cô nàng kia: “Nào, dì Lưu, mình lên tầng nhanh thôi ạ!”

Dường như người vừa tỏ ra đầy tiếc nuối không phải là cô.

Yến Sở Hòa: “...”

Nhìn thế nào cũng thấy không phải "quả là đáng tiếc".

Dì Lưu cũng bị làm cho ngơ ngác, tới khi hoàn hồn lại không khỏi thầm khen ngợi, cô giáo Tiêu đúng là chuyên nghiệp, nóng lòng đi dạy đến thế là cùng.

Được gắn mác "chuyên nghiệp" mà không hề hay biết, Thẩm Tuế Tri đi theo dì Lưu đến một căn phòng ở tầng hai, mở cửa ra liền thấy một cô bé đang ngồi trước mặt nghịch di động, hai bên má lủng lẳng dây đeo tai nghe.

"Cô Yến, cô giáo đến rồi.", dì Lưu lên tiếng nhắc nhở.

Yến Linh Tê đang nghe nhạc, thấy vậy liền tháo một bên tại nghe xuống, vội vàng quay đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tuế Tri, cô bé nhướng mày: “Bạn của chị Ôn cũng là mỹ nữ nhỉ!”

Đứa trẻ này nói chuyện rất hợp ý cô, hoàn toàn khác so với ông anh trai mà cô vừa gặp.

Khóe môi Thẩm Tuế Tri sau lớp khẩu trang khẽ cong lên, cô ngồi vào ghế cạnh Yến Linh Tê, tự giới thiệu vài câu, nhân tiện giải thích nguyên nhân đeo khẩu trang, sau đó bắt đầu dạy học.

Yến Linh Tê có nền tảng không tệ, ngoại trừ viết văn và đọc hiểu hơi yếu ra, thì những kiến thức khác đều nắm được khá ổn. Thẩm Tuế Tri không có kinh nghiệm dạy học, chỉ trình bày theo ý mình, nhưng thật ra hiệu quả cũng không toi.

Thẩm Tuế Tri phân tích một vài tác phẩm văn học trong nước, rồi dạy cho Yến Linh Tê những bí quyết và những điều cần lưu ý trong khi đọc hiểu, lại giao thêm mấy bài tập, vừa vặn đến giờ tan học.

Yến Linh Tê chống cằm, giở giở tập đề và nói: “Em cảm thấy học cũng không khó, nhưng thành tích vẫn cứ nhàng nhàng.”

"Bình thường.", Thẩm Tuế Tri nói, “Lấy ví dụ nhé, một cộng một bằng mấy?”

“Hai ạ.”

“Ừm, sách giáo khoa dạy em một cộng một bằng hai, nhưng lúc thi Đại học lại hỏi em [f(x)dx=(x3)e(3x)+C thì f(x) bằng mấy.”

Yến Linh Tê: “?”

Thẩm Tuế Tri trêu cô bé xong thì đặt bút xuống, mở điện thoại xem giờ, lại nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.

Ánh mắt dừng lại ở tên người gửi, cô thoáng sửng sốt, nhưng lập tức lặng lẽ thu ý cười, khóa màn hình lại.

Cô đứng dậy, nhìn về phía Yến Linh Tê đang thy dọn sách vở, "Ngày mai vẫn vào giờ này nhé, chị có chút việc, phải về luôn đây."

Yến Linh Tê bâng quơ đáp: "Vâng, mai gặp lại chị!"

Thẩm Tuế Tri vẫy tay tạm biệt cô bé, sau đó rời khỏi nhà họ Yến, vội vã bước tới ngã tư gần nhất, bắt một chiếc taxi.

Lúc đến biệt thự nhà họ Thẩm, đã là giữa trưa.

Nhận được tin nhẳn, Thẩn Tuế Tri bắt xe về thẳng đây, chủ yếu là vì không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn lại nhà họ Thẩm quá lâu.

Cô trả tiền xe, rồi bấm mật mã đi vào của chính đứng ở huyền quan đảo mắt vào phòng khách, đã nhìn thấy người nên ở và không nên ở đó đều đã có mặt.

"Hoành tráng vậy?", cô bật cười.

Nam Uyển nhíu mày, bất mãn nói: "Bao nhiêu lâu không về nhà, sao vừa vào cửa đã quái gở như thế!"

"Tôi khuyên bà nên im lặng, bà không mắng nổi tôi đâu.",

Thẩm Tuế Tri nói: "Có chuyện gì để người đàn ông của bà nói,"

Từ trước đến nay, Nam Uyển luôn nhìn Thẩm Tuế Tri không vừa mắt, lần này bị cô bật lại trước mặt người khác, bà ta tức điên tiết, đang định mở miệng thì bị Thẩm Kình ngồi bên cạnh ngăn lại.

"Thiệp mời đến dự tiệc tối nay.", Thẩm Kình đặt tấm thiệp lên bàn, trầm giọng nói với cô: "Chị con cũng sẽ đến, hơn nửa những nhà danh gia vọng tộc trong Bình Thành đều có mặt, con đừng để xảy ra chuyện gì."

Thẩm Tuế Tri tiến lên vài bước, cầm tấm thiệp lên xem hai mặt, tùy tiện đáp một câu rồi xoay người định đi.

Thẩm Kình biết cô ghét phải về nhà, nên cũng chắng giữ cô lại để nhìn cô đấu khẩu với Nam Uyển, chỉ bảo người giúpviệc tiễn cô đi.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thắm, cô bắt xe đến thắng trung tâm thương mại. Trước giờ cô vẫn luôn không thích lễ phục thiết kế rườm rà, vậy nên cuối cùng chọn tạm một bộ váy màu khói của Monarca.

Về đến nhà, nhìn kim đồng hồ điểm đúng số một mà tiệc tối tới tận bảy giờ mới bắt đầu, còn quá nhiều thời gian, thế nên cô đi vào phòng, đánh một giấc ngủ bù.

Bóng tối phủ xuống, bên trong khách sạn cao cấp nhất Bình Thành được thắp sáng rực rỡ, tiếng cười nói không dứt.

Bữa tiệc tối nay được tố chức để mừng đại thọ bảy mươi của ông cụ nhà họ Tô, khách mời đều là những nhân vật có danh tiếng trong các giới, ngoài cửa nhốn nháo đám đông phóng viên, ánh đèn chớp nháy đến chói mắt.

TIếng chuông đồng hồ điểm bảy giờ, những vị khách quý đều đã ngồi vào chỗ.

Chẳng ai để ý, ngoài cửa khách sạn xuất hiện một bóng dáng, gần như căn đúng vào lúc chuông khai tiệc vang lên mà lao vào bên trong.

Thẳm Tuế Tri đi giày cao gót, tay xách tà váy, dùng tư thế kỳ cục chạy vội trên hành lang, trên đường mấy lần suýt chút nữa ngã sấp xuống đất.

Trước khi ngủ quên không đặt báo thức, tỉnh dậy mới biết thế nào là vắt chân lên có mà chạy.

Lúc cô tỉnh ngủ đã là gần sáu giờ, vội vàng xuống khỏi giường, thay đồ, trang điểm, còn không kịp che hình xăm,cứ thế hộc tốc lao đến, cuối cùng cũng tới nơi vừa đúng lúc bắt đầu tiệc.

Cô chị em tốt liên tục gọi điện giục, Thẩm Tuế Tri không nhịn được nữa đành phải lấy di động ra nhắn một câu "Đến ngay đây!", nhưng trong lúc gõ chữ, cô rẽ vào chỗ ngoặt, lại đột nhiên va phải một người.

Trong không khí nồng đượm mùi tùng hương, lượn quanh chóp mũi rất lâu không tan đi, hi thở của người đàn ông vây lấy cô trong chớp mắt, khí thế áp bức muốn tránh cũng không tránh được, mơ hồ đế lộ ra đội phần quen thuộc.

Thẩm Tuế Tri lại chẳng rảnh để bận tâm, nhìn chiếc điện thoại sắp rơi xuống, cô tóm lấy eo đổi phương theo bản năng, nghiêng người nắm chặt điện thoại của mình.

“Ôn hương nhuyễn ngọc" lao vào lòng, người đàn ông không ngờ cô sẽ áp sát vào mình, nên lập tức giơ tay ra giữ cô lại.

Thành công cứu được chiếc điện thoại, Thẩm Tuế Tri thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện mình vẫn đang trong vòng tay của người ta, lòng bàn tay cách một lớp vải kề sát da thịt ấm áp của người đàn ông, mờ ám vô cùng.

Thẩm Tuế Tri sững sờ hai giây, sau đó vội vàng lui về phía sau hai bước, “Xin lỗi.”

Trong phạm vi nhìn thẳng, cô chỉ thấy bộ âu phục cắt may tinh tế của người đàn ông, áo sơ mi trắng cài đến tận cúc trên cùng, chiếc cà vạt màu bạc hơi bóng lên dưới ánh đèn rực rỡ, hạ tầm mắt đi xuống, bên trong lớp áo, có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng thắt lưng gầy của người đàn ông ấy.

Ma xui quỷ khiến, Thẩm Tuế Tri khẽ nắm bàn tay vừa đặt trên thắt lưng anh lại, cảm thấy lòng bàn tay như đang nóng lên.

Nói thế nào nhỉ? Có chút đắc ý thỏa mãn.

“Thẩm Tuế Tri.”

Ngay sau đó, người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm thấp. Ngọn lửa nhen nhóm trong lòng Thẩm Tuế Tri tắt ngúm.

Cô chần chừ ngẩng mặt lên, lọt vào tầm mắt là đường nét hàm dưới của anh, sau đó là đôi môi mím hờ, sống mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi mắt với ánh nhìn sâu hun hút.

Yến Sở Hòa.

Thẩm Tuế Tri khẽ ho một tiếng, “Đây chẳng phải Yến tổng ư, trùng hợp ghê.”

Cô không muốn trì hoãn lâu, chỉnh lại tà váy, rồi cong môi cười, vẫy tay với anh, “Tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi đi trước đây, ban nãy xin lỗi nhé.”

Yến Sở Hòa gật đầu, khoảnh khắc bả vai của hai người sượt qua nhau, Yến Sở Hòa đưa mắt xuống, nhìn vệt đỏ tươi trên áo mình.

Là do ban nãy cô lao vào người anh gây nên.

Yến Sở Hòa nheo mắt lại, lẳng lặng kéo vạt áo vest, che đi dấu son khiến người ta phải nghĩ ngợi miên man.

Đột nhiên thay đổi chủ ý, anh nhấc chân đuổi theo Thẩm Tuế Tri, rồi nói bằng giọng thản nhiên: “Vừa hay tôi cũng đến muộn, đi cùng nhau đi.”

Thẩm Tuế Tri liếc anh một cái, khẽ nhíu mày, “Anh chắc không?”

"Có vấn đề gì à?", Yến Sở Hòa hỏi.

"Vấn đề lớn đấy.", Thẩm Tuế Tri nói: “Chẳng lẽ anh không biết người ta đánh giá tôi thế nào à?”

Yến Sở Hòa cụp mí mắt, nhìn cô, “Biết.”

Biết đến cái mác tồi tệ đó của cô thì được rồi, Thẩm Tuế Tri nghe vậy liền gật đầu, đang định bảo anh đi trước, thì người đàn ông kia đã điềm tĩnh lên tiếng.

"Người ta đều bảo...", anh nói, “Cô là người có thể dùng ngũ quan để áp chế tam quan của người khác.”

Thẩm Tuế Tri: “...”

Tên tuổi của cô nát như thế, vậy mà anh lại chọn cái hay nhất để nhớ.

Quên đi, cô tạm thời xem nhẹ ý nghĩa xấu của cả câu đó, coi như là anh đang khen cô xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến anh mất lý trí.

Nhớ đến màn tiếp cận đáng xấu hổ vào tháng trước, Thẩm Tuế Tri vốn tưởng có thể gây cho Yến Sở Hòa một ấn tượng sâu sắc, nhưng hiện giờ xem ra, hình như anh cũng đã quên chuyện đó rồi.

Quên rồi cũng tốt, dù sao cũng chỉ là một lần nổi hứng nhất thời sau khi say mà thôi.

Thẩm Tuế Tri dừng bước, thầm nghĩ có phải bởi hình tượng xấu xa kia được xây dựng quá vững chãi hay không, thế nên mới khiến đóa hoa lạnh lùng trước mặt đây phòng vệ như thế.

Ngẫm nghĩ, cô nâng mí mắt lên, nhìn anh bằng vẻ hứng thú, “Yến tổng, nghe tôi khuyên một câu này, tốt nhất là anh nên tránh xa tôi ra một chút.”

Yến Sở Hòa còn chưa mở miệng đáp lại, thì cô nàng kia đã nghiêng mình, nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh hạ thấp người xuống.

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng trầm xuống, mà cô chỉ đang giúp anh chỉnh lại nút cà vạt bị lệch, xong việc lại không buông tay ngay, ngược lại còn ghé vào sát hơn…

“Đỡ cho đến cuối cùng, lại bị lửa bén vào người.”

Cô ghé vào tai anh, trong giọng nói ngầm có ý cảnh cáo, hơi thở nóng rực phả vào tai anh rồi thấm xuống tận đáy tim.

Bao nhiêu năm rồi, Yến Sở Hòa chưa từng có cảm giác như vậy.