Ánh đèn lập lòe, tiếng cười nói ồn ào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bầu không khí bên trong câu lạc bộ huyên náo ầm ĩ, cùng những bóng người không ngừng lắc lư.
Thẩm Tuế Tri đã nhìn thành quen cảnh tượng này, cô lách người đi qua đám đông hỗn loạn, chùm sáng hắt ra từ những ngọn đèn Led đan vào nhau, đâu đâu cũng thấy hình ảnh những chàng trai cô gái đang lắc lư thân mình đầy hưng phấn.
Xa hoa trụy lạc, mơ màng chếnh choáng.
Thấm Tuế Tri tiến vào sảnh trong, ngang qua một dãy bàn, có người hô lên: “Chị Thẩm?”
Cô liếc mắt, thấy một tên trong đám bạn nhậu của mình, gã ôm cô gái bên cạnh, huýt sáo một cái rõ kêu: “Sao không có ai đi cùng thế?”
Giọng điệu đầy ý khoe khoang.
Thấm Tuế Tri ngẫm nghĩ, rồi cất lời: “Vợ mày gọi điện thoại cho chị bảo mày về nhà.”
Cô vừa dứt lời, cô nàng kia lập tức nổi giận đùng đùng, đẩy gã ra, xoay người bỏ đi.
“Ơ kìa anh độc thân mà! Không tin em xem sổ hổ khẩu của anh đi!” Gã vội vàng giữ người lại, nhưng không còn kịp nữa, nên quay đầu tức tối mắng: “Mẹ kiếp, Thẩm Tuế Tri, ông đây mà còn tiếp lời bà thì sẽ làm chó!”
“Thế thì mày phải quý trọng mấy ngày được làm người này đi.”
Thẩm Tuế Tri quăng lại một câu, phá hỏng chuyện của người ta xong, tâm trạng thoải mái hẳn, cô xua xua tay, tiếp tục đi về phía trước.
Về đêm, YS Club thật sự vô cùng huyên náo, trong góc có một quán bar nhỏ, bartender đang trò chuyện vui vẻ với khách, thoáng liếc thấy cô gái đứng cạnh đó không xa thì không khỏi híp mắt lại.
Cô trang điểm theo phong cách hoài cổ kiểu Hongkong, tóc uốn quăn xõa qua vai, vốn sẽ là một mỹ nhân quyến rũ, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ lãnh đạm, lạnh lùng.
Cô mặc chiếc áo thun trắng phối cùng áo khoác bò, bên dưới là chiếc quần túi hộp màu bạc, chân đi đôi boots Dr.Martens, thong dong bước về phía bên này.
Tuy biết Thẩm Tuế Tri đẹp, nhưng hình như mỗi lần thấy cô, lại là một lần bị choáng ngợp.
Anh chàng bartender thu tầm mắt lại, ra hiệu với vị khách trước mặt,
“A Dư, xem ai đến kìa.”
Ôn Tri Dư nghe thế liền quay đầu lại, vừa trông thấy người đến, hai mắt lập tức sáng lên: “Này, bảo bối!”
Thẩm Tuế Tri ngồi lên chiếc ghế chân cao, giơ tay gõ hai cái xuống mặt bàn trống, nhướng mày hỏi: "Nửa đêm gọi mình đến đây, không thấy ngại à?"
"Được rồi.” Ôn Tri Dư cười, sán lại gần, "Đêm nay không quẩy, bọn mình cùng dưỡng sinh, mình gọi cho cậu một lon nước ngọt nhé?"
"Được." Thẩm Tuế Tri gật đầu, sau đó lại bổ sung: “Bia đi.”
Anh chàng bartender bị cô làm cho nghẹn họng, sau lại bật cười: "Cô hơi khinh thường bia rồi đấy."
“Trước giờ em vẫn coi bia là nước ngọt có ga.”
Anh chàng bartender bĩu môi lắc đầu, xoay người đi làm việc. Lúc này, Thẩm Tuế Tri mới quay sang nhìn Ôn Tri Dư, đi vào chủ đề chính:
“Muộn thế này rồi, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?”
"Chuyện khẩn cấp." Ôn Tri Dư nghiêm túc nói: "Mình đang thực tập ở chi nhánh của JS, mà hôm qua cấp trên lại thông báo mình được nhận chính thức, phải đến tổng công ty ở thành phố C."
“Thế không phải là tốt quá còn gì!”
"Cho nên vấn đề phát sinh rồi đây. Ở Bình Thành, mình đang làm gia sư, còn một tháng nữa mới kết thúc chương trình học, nhưng mình sắp phải bay sang thành phố C rồi, không có thời gian."
Thẩm Tuế Tri mơ hồ có dự cảm xấu, "Cậu đừng bảo là muốn nhờ mình đi dạy thay nhé."
"Dạy Ngữ Văn, cậu là sinh viên xuất sắc của khoa Trung trường Đại học A, con bé kia đang học lớp Mười một, mình kèm nó cũng lâu rồi, giao cho cậu mình mới yên tâm."
Thẩm Tuế Tri trầm mặc nửa giây, xắn ống tay áo bên phải lên, giơ ra trước mặt Ôn Tri Dư rồi bĩu môi, "Cậu chắc không? Mình nghĩ cô bé kia với người nhà nó mà nhìn thấy cái tay này của mình, có khi nào sợ đến mức đi báo cảnh sát không?"
Ôn Tri Dư cụp mí mắt, lọt vào tầm mắt cô nàng là hình xăm trên cánh tay trắng nõn, vầng trăng khuyết và một con quạ đen vô cùng sinh động, nhìn thoáng qua đúng là hơi giật mình.
Cô nàng thu tầm mắt lại, vỗ vỗ bả vai Thẩm Tuế Tri, "Trời lạnh toàn mặc áo dài tay mà, ai đi nghiên cứu cánh tay cậu làm gì."
"Dùng tên giả là được." Ôn Tri Dư chống cằm, thật thà nói: "Nguyên nhân thì cậu cũng biết rồi đấy, dù sao thì ở Bình Thành này, cậu là thành phần bất hảo tiêu chuẩn trong sách giáo khoa mà."
Thẩm Tuế Tri cười xòa, "Cũng không biết ở đâu ra lắm nồi chụp lên đầu mình như thế không biết nữa."
“Cậu không quan tâm những chuyện đấy à?”
"Không, mình sửng cồ lên lại thành bụng dạ hẹp hòi." Thẩm Tuế Tri nói: "Người ta chửi sau lưng, mình không nghe không thấy. Nhưng cậu đợi xem, nếu mà có đứa nào dám chửi mình trước mặt, xem mình có vặt đầu nó hay không."
Ôn Tri Dư bất giác sờ sờ cổ, "... Nhưng cũng có cái người ta bình phẩm đúng đấy."
"Cái gì?", Thẩm Tuế Tri hỏi.
"Trầm ngư lạc nhạn điểu kinh huyên, bế chủy kinh diễm(1) Thẩm Tuế Tri."
(1) Ý là khen Thẩm Tuế Tri vô cùng xinh đẹp
Thẩm Tuế Tri: “?”
"Thôi, nói chuyện chính." Cô xoa xoa trán, "Dạo gần đây đúng là mình chẳng có việc gì, nếu bên kia đồng ý đổi gia sư, mình sẽ giúp cậu nhận vụ này."
Ôn Tri Dư chớp mắt mấy cái rồi nói: "Mình dự tính trước nên đã thỏa thuận xong xuôi rồi, cho cậu địa chỉ với số điện thoại, mười giờ sáng mai trực tiếp đến nhận nhiệm vụ là được."
“Cậu tiền trảm hậu tấu đấy à?”
Ôn Tri Dư làm như không nghe thấy gì, cầm ly rượu vừa được mang lên nhét vào tay cô, rồi cụng một cái: "Nào nào nào, uống rượu, uống rượu đi!"
Ánh đèn hắt vào vách tường thủy tinh, lấp lánh lập lòe, rượu trong ly sóng sánh, đủ để làm mắt người chuếnh choáng theo.
Sau nửa đêm, sự ồn ào náo nhiệt của YS không hề giảm, ai nấy đều buông mình trong cuồng quay, chẳng biết đêm nay là đêm nào.
Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Tuế Tri suýt chút nữa lăn xuống giường. Cô hít một hơi khí lạnh, chống vào mép giường, đưa tay day day huyệt thái dương, sau đó sờ soạng khắp đầu giường để tìm điện thoại, mới phát hiện là vẫn còn sớm.
Tối hôm qua uống đến say, sau khi về nhà, cô tháo trang sức, tắm rửa, thay quần áo, rồi chui thẳng vào ổ chăn, cảm giác vừa ngả lưng đã ngủ một mạch đến giờ.
Thẩm Tuế Tri lết xuống giường, đi chân trần đến trước cửa sổ sát đất, vén rèm, mở cửa sổ ra.
Gió sớm vừa lạnh vừa buốt, đến cả ánh mặt trời cũng thấm khí lạnh, cô hít sâu một hơi, mới cảm thấy lòng bàn chân mình không còn hư ảo nửa, giống như ánh mặt trời thấm cả vào dạ dày.
Thẩm Tuế Tri vớ bừa lấy cái dây chun, túm hết tóc lên, rồi nhặt đống quần áo ném bừa trong sọt từ hôm qua, đổ vào máy giặt.
Đã diễn là phải diễn cho ra trò, tiếp theo đây phải giả vờ làm người đứng đắn, nên cô định mua mấy bộ quần áo phù hợp, dù sao thì tìm cả tủ quần áo của cô, ngay đến một chiếc quần trông “trí thức điềm đạm” cũng không có.
Ngẫm nghĩ, Thẩm Tuế Tri bèn cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình, còn chưa làm gì thì dòng thông báo Weibo đã hiện ra, tiêu đề vô cùng chói mắt:
Mọi người đều biết, bốn năm trước, SZ dựa vào ca khúc gốc đầu tiên của mình, thành công tiến vào giới, cũng hái được vòng nguyệt quế của giải thưởng Kim Khúc, từ đó trở thành tân binh nổi bật trong giới sáng tác, sau lại giành ngôi vương thêm ba lần nữa, danh tiếng ngày càng lan xa.
Ca từ của SZ như lưỡi đao phải thấy máu, nổi tiếng bởi phong cách lập dị, lợi hại nhất ở điểm có thể khoét sâu vào tim người nghe nhưng bằng một cách hết sức nhẹ nhàng, êm ái, là một trường hợp cực kỳ độc đáo trong giới.
Điểm đặc biệt nhất là, SZ không bao giờ xuất hiện tại lễ trao giải, chỉ có người đại diện lên nhận giải thay, bởi vậy đến nay vẫn không ai biết đây là nam hay nữ, vô cùng thần bí.
Thẩm Tuế Tri nhíu mày, đọc lướt qua những dòng giới thiệu, đang định thoát ra thì điện thoại bỗng rung lên.
Nhìn thấy màn hình hiện chữ “Sếp Khương”, cô bấm nút nhận: "Sao thế?"
Đối phương đi thẳng vào vấn đề: “Em được đề cử giải Kim Khúc đấy.”
"Ừm." Thẩm Tuế Tri chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, "Tốt, tính dần tiền thưởng cuối năm đi được rồi."
"So với tiền thưởng cuối năm...", Khương Xán cười hai tiếng khô khốc:
"Chị quan tâm chuyện này hơn, du lịch vòng quanh thế giới, cơ thể không khỏe, đi trải nghiệm cuộc sống, ngủ quên, mấy lý do này dùng hết rồi, năm nay em định lấy lý do gì để không đến đây?"
Nói ra chắc chẳng ai tin, Thẩm Tuế Tri nổi tiếng là phế vật trong đám con nhà giàu, lại biết sáng tác nhạc.
Biết sáng tác nhạc đã đành, vậy mà lại còn là SZ. Những năm gần đây, Thẩm Tuế Tri khoác một tấm áo choàng[2] lặng lẽ phát tài, cư dân mạng cho rằng cô hết sức thần bí, mà chẳng biết rằng, chỉ là đương sự cảm thấy nếu mình cởi bỏ tấm áo choàng xuống thì quá sức chấn động, vậy nên dứt khoát sống trong vỏ bọc đó.
[2] Ý là che giấu con người thật của mình
"Quy tắc cũ, nói qua loa thôi, ai hỏi cứ bảo em đi tìm cảm hứng sáng tác." Thẩm Tuế Tri vừa nói vừa đi đến trước cửa sổ, "Phải rồi, lát nữa mua hộ em mấy bộ quần áo, chọn mua theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các ấy."
Khương Xán: “... Yêu cầu này của em hơi đáng sợ đấy.”
“Thế khi nào thì đưa qua cho em?”
"Nhanh nhanh lên, hơn chín giờ em phải mặc để đi ra ngoài, mua nhiều thêm mấy bộ cũng được." Thẩm Tuế Tri đáp.
"Được rồi, chị đi mua luôn đây, cúp trước nhé." Khương Xán nói.
Thẩm Tuế Tri dùng một nụ hôn gió để đáp lại.
Hiệu suất làm việc của đại diện Khương quả nhiên rất cao, hơn một tiếng sau, chuông cửa đã vang lên.
Thẩm Tuế Tri mở cửa ra, Khương Xán xách túi lớn túi nhỏ đi vào, để hết lên sô pha, nhân tiện đặt cả phần điểm tâm mua cho cô lên bàn ăn.
Thẩm Tuế Tri nhòm vào xem, cháo trắng, sandwich, thật ra lại rất vừa miệng.
"Chị phải về lo chuyện lễ trao giải đây." Khương Xán xua tay, "Nhưng mà đột nhiên em muốn nhiều quần áo thế này để làm gì?"
“Ôn Tri Dư bỏ chạy, để lại cho em một cục nợ, một tháng tới em phải đi làm gia sư.”
Khương Xán nghe thấy vậy thì trố mắt, định nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhả ra được một câu: "Thế thì em nhớ "khoác áo" cho cẩn thận đấy."
Dứt lời, chị đứng dây, lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn bổ sung “Mà này, có bộ nào không hợp thì bỏ ra đây, chị tiện đường đi đổi luôn.”
"Không cần đâu, cứ để đây đi.", Thẩm Tuế Tri nói, “Mua cūng mua rồi, đây là đặc quyền của phụ nữ.”
Khương Xán ra về, Thẫm Tuế Tri bắt đầu ăn sáng, đã sắp tám rưỡi rồi.
Cô lấy từng bộ đồ trong túi ra, sau đó chọn một bộ thuận mắt nhất, áo len màu be phối cùng quần yếm, cô láy thêm chiếc áo mǎng-tô Akimbo treo lên giá áo để lát nữa khoác bên ngoài.
Để tạo hình tượng bông hoa thuần khiết tri thức gia giáo, cô cố ý trang điểm theo kiểu thật dịu dàng, biến mình thành một người hoàn toàn khác, đứng trước gương ngắm nghía, đúng là có cảm giác nhã nhặn dịu hiền.
Chắc chắn đā đổi phong cách đến mức mẹ đẻ cūng không nhận ra, Thẩm Tuế Tri hài lòng đeo khẩu trang lên. Ra khỏi cửa, nhớ đến chiếc McLaren quá phô trương của mình, không thể lái đi được, vì thế cô đành phải bắt taxi.
Cô dựa theo địa chỉ Ôn Tri Dư cho, đến đó trước nứa tiếng, đứng đợi cửa.
Thẩm Tuế Tri ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn một cái rồi thầm "ồ" một tiếng. Căn biệt thự phục cỗ hai tầng mang phong cách châu Âu, người sống bên trong nghī thế nào cūng thấy không phải là người thuộc tầm trung lưu bình thường.
Chuông cửa vang lên, ngay lập tức có người giúp việc ra mở cửa đón, cô nói mục đích đến, sau đó liền được mời vào trong chờ.
Thẩm Tuế Tri ngồi xuống sô pha, đánh giá qua loa cách bài trí bên trong, phát hiện mỗi một món đồ đều đến từ những hãng cao cấp, cô hơi nhíu mày, không khỏi thầm đoán thân phận của chủ nhân.
Còn chưa kịp nghī, thì giọng nói của cô giúp việc đã vang lên…
“Cậu Yến.”
Thẩm Tuế Tri không nghe rō tiếng nói đó, đang nghī mặc kệ là cậu gì thì cũng cứ ngẩng đầu chào một câu là được, cô bèn ngẩng đầu, cười nói: “Chào...”
Lời đang nói bỗng dừng lại.
Ngay truớc mặt cô, một người đàn ông đang chỉnh lại cổ tay áo, thong tha đi xuống cầu thang. Quần tây thẳng thớm, ống quần được là phẳng phiu, chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy cơ thể cân đối của anh, vạt áo được sơ vin gọn gàng, dây lưng quấn quanh vòng eo gầy rắn rỏi.
Từ đầu mày của người đàn ông đã toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, đuôi lông mày kéo dài, biểu cảm gương mặt điềm tīnh, sống mūi cao thắng, đôi môi mông khép hờ, cái cằm góc cạnh rō nét.
Ðīnh đạc, cấm dục, khí chất bất phàm.
Hơn nữa nhìn rất quen mắt, cực kỳ quen mắt.
Nếu không phải vì biết mình đang đeo khẩu trang, và đối phương chắc chắn không nhận ra mình, thì nhất định Thẩm Tuế Tri sē bỏ chạy, quyết không quay đầu.
Cô chạm phải tầm mắt của người đàn ông, sau một lúc ậm ừ, mới bổ sung nốt lời vừa rồi chưa nói xong: "...Anh."
Xác nhận qua ánh mắt.
Đây là người đàn ông cô từng muốn chén mà không chén được.