Trêu Chọc

Chương 15

Weibo của SZ có tới mấy triệu fan, nhưng ít khi đăng những thứ liên quan đến cá nhân, chủ yếu do Khương Xán quản lý, đây là điều mà mọi người đều biết.

Nhưng dù vậy, tin tức ca khúc mới được công bố vẫn khiến số đông người hâm mộ được một phen náo động, hotsearch liên tục được đẩy lên, mọi người đều tò mò không biết giọng hát của SZ sẽ như thế nào.

Thật ra, đến cả giới tính của SZ cũng còn là một bí ẩn, thế nên ca khúc lần này do cô tự phối khí, viết lời và thể hiện, động thái này hết sức đặc biệt, hơn nữa độ nóng của giải thưởng Kim Khúc còn chưa vơi bớt, dẫn tới sự chú ý rất cao.

Đúng tám giờ tối, trang nhạc chính thức đăng tải ca khúc mới của SZ —— .

Trong chớp mắt, số lượng bình luận đã lên tới bốn con số, giọng nữ trầm thấp êm tai, thấp thoáng chút Mistvoice[1], tạo cảm giác bất cần vừa phải, đủ để người nghe cảm nhận được.

[1] Mình chỉ tìm thấy thuật ngữ này trên trang mạng Trung Quốc, ý chỉ một kĩ thuật thanh nhạc, âm thanh phát ra hơi khàn nhưng lại có nét metallic (đại loại là giọng có chất thép) (Jins đuối T_T)

Phần nhạc đệm dung dị, tinh tế, bắt đầu bằng tiếng đàn ghi-ta, là một giai điệu trầm thấp, du dương, lời ca trôi theo một cách êm ái.

“Tôi sinh ra dưới ánh dương đầu sớm, lại chết đi trong cơn say lúc bình minh, đợi tới khi hoàng hôn phủ bạc đầu, mới chậm rãi chôn mình dưới đất sâu.”

Giọng nữ hờ hững, buông lơi, “Mệnh cằn cỗi tựa như loài cỏ dại, sớm héo tàn, cũng chẳng biết khi nào bị vùi lấp.”



Ca khúc dần đi đến phần kết, tiếng đàn ghi-ta hạ xuống một dư âm cuối cùng.

Cô thấp giọng hát: “Đó là một thế giới không hợp để dừng chân quá lâu.”

Thẩm Tuế Tri hờ hững chuyển sang một hotsearh Weibo khác, đối tượng được quan tâm lại không phải là ca khúc mới của mình, mà là vô cùng bắt mắt kia.

Mười phút trước, tiêu đề này một bước nhảy dù vào bảng hotsearch, sau đó thăng hạng bằng tốc độ khó tin, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Thẩm Tuế Tri không hiểu, vì sao những người đó lại thích lột áo choàng của người khác đến vậy?

Cô mở thử đề tài nóng hổi đó ra xem, hình ảnh chụp được là khi Khương Xán che chắn kín mít đến tìm cô, cũng may cô chỉ xuất hiện với một bóng dáng mơ hồ, không hề rõ ràng.

Điện thoại bật loa ngoài, Khương Xán ở đầu bên kia hùng hổ nói: “Chuyện gì thế này, sao lại có chó săn đi theo chị nhỉ?”

“Có gì to tát đâu.”, Thẩm Tuế Tri bình tĩnh lấy một lon bia lạnh, một tay giật nắp lon, cảm nhận hơi lạnh phả vào mặt.

Cô uống hai ngụm rồi mới tiếp tục nói: “Cứ để người ta đoán tiếp đi, coi như tăng nhiệt cho em, vừa đúng lúc em ra bài mới.”

Khương Xán nghe thấy vậy thì trầm mặc suy nghĩ một lát, cảm thấy cô nói có lý, nhưng cứ mặc kệ để cho sự việc lên men cũng không phải là cách hay.

“Để chị nghe ngóng tiếp xem thế nào.”, Khương Xán ủ rũ nói, “Chị lo chết đi được, để bảo vệ tấm áo choàng của em, đúng là lúc nào cũng phải làm gián điệp.”

“Sếp Khương cố lên, vất vả rồi.”

Thẩm Tuế Tri mỉm cười nói mấy câu đùa cợt, có vẻ chẳng mấy để ý đến chuyện này.

Có bại lộ hay không, thật ra cô cũng chẳng mấy quan tâm, mới đầu phủ thêm một lớp áo choàng chỉ là để cho tiện, dù sao thì hình tượng của cô trong mắt mọi người cũng chẳng tốt đẹp gì, mà cô cũng lười đi thay đổi cái nhìn của người khác về mình.

Sáng tác là vì niềm yêu thích của bản thân, cô không mong dùng nó làm công cụ để lấy lòng người khác.

Thẩm Tuế Tri chẳng bận tâm đến những tin đồn trên mạng, cô mở notebook, đeo tai nghe, bắt đầu sắp xếp lại các tệp trong thư mục linh cảm sáng tác, không để ý tới chuyện bên ngoài.

Cho tới khi cái giọng gấp gáp của Khương Xán dội qua tai nghe…

“Thẩm Tuế Tri! Em đâu rồi?”

Thẩm Tuế Tri tháo bỏ tai nghe, tiện tay chỉnh nhỏ âm lượng loa ngoài, “Em đây.”

“Không phải em đang ngủ đấy chứ, sao chị gọi mấy tiếng mà em không thưa thế?”

“Em đang chăm chỉ làm việc, được chưa?”, cô nhíu mày, “Không có việc gì thì em uống thuốc rồi lên giường đây, mệt rồi.”

“Đừng đừng đừng, em xem hotsearch đi bà cô của tôi ơi!”, giọng Khương Xán nghe như chị sắp điên đến nơi rồi, “Có người kéo em với SZ làm một!”

Thẩm Tuế Tri nghe thấy vậy thì nhíu mày, mở Weibo ra, thật sự nhìn thấy tiêu đề , độ nóng không hề thấp.

“Có cái bóng thôi mà cũng nhận ra được, em có fan cuồng à?”, cô nói đùa, đầu ngón tay bấm vào xem, quả nhiên nhìn thấy đám cư dân mạng tập hợp các chứng cứ và suy đoán, nhưng khắp khu bình luận thì chỉ toàn những câu phản bác, không một ai tin.

Thậm chí có không ít người nói, Thẩm Tuế Tri muốn nổi tiếng bằng thị phi, chỉ dựa vào sự trùng hợp trong tên gọi mà định đu bám danh tiếng của SZ, quả là vô liêm sỉ.

Thẩm Tuế Tri lại cảm thấy thú vị, nhất là khi nhìn những lượt like ở các bình luận ngày một tăng cao, cô bắt đầu có suy nghĩ muốn xem trò vui trong đầu.

“Sao lại toàn chướng khí thối um thế này?”, Khương Xán gần như đang cày nát trang Weibo, chị bực tức nói: “Đã thế em lộ diện luôn đi cho xong.”

“Em tự ăn dưa[2] của mình, thế này không mới lạ à?”

[2] Thuật ngữ Cbiz, dưa = tin đồn; ăn dưa = xem tin đồn

Nói vậy, cô lại càng có hứng thú muốn tiếp tục xem cư dân mạng bàn tán thế nào.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô chợt tối lại.

Khương Xán thấy cô không có động tĩnh, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, chị bèn hỏi dò: “Em nhìn thấy rồi à?”

Thẩm Tuế Tri “ừ” một tiếng, vừa kéo màn hình xuống vừa đọc nội dung trong đó: “Uống rượu, đua xe, gây sự, đánh nhau, bao nuôi trai trẻ, rủ rê chơi thuốc…”

Tội trạng thật thật giả giả đầy rẫy, cô dừng lại đúng lúc, còn có tâm trạng hỏi Khương Xán: “Thì ra em là một đứa con gái thối nát như vậy nhỉ?”

Giọng điệu thoải mái, thong dong, hoàn toàn không có cảm giác của người trong cuộc.

Khương Xán không dò ra được thái độ của cô, chị im lặng một lát rồi an ủi: “Đừng buồn, chị đang liên lạc với phòng quan hệ xã hội, đảm bảo ngày mai sẽ trả lại bình yên cho em.”

Thẩm Tuế Tri trước giờ là kiểu người “ngữ bất kinh nhân tử bất hưu”[3], Khương Xán vẫn luôn biết điều này, nhưng thỉnh thoảng vẫn bất thình lình bị kinh hãi bởi lời nói của cô.

[3] Câu thơ của Đỗ Phủ, có thể hiểu là “Lời nói chưa khiến người ta kinh ngạc thì chết chưa yên”.

Ví dụ như lúc này ——

Cô nói: “Sao em phải buồn, đúng là em chẳng phải cái thứ tốt đẹp gì mà.”

Khương Xán giật mình.

Có lẽ vì câu nói này quá sắc bén, mà người nói thì vẫn giữ thái độ dửng dưng, Khương Xán há miệng không nói được gì, mãi sau mới rặn ra được một câu khô khốc: “Thế thì em… cũng phải làm sáng tỏ đi chứ.”

“Hiệu quả không lớn đâu, dù sao thì mọi người chỉ muốn tin vào những gì người ta thấy thôi, còn tính chân thực thì không quan trọng.”, Thẩm Tuế Tri nói bằng giọng bình thản, như thể đang thảo luận về chuyện của một người xa lạ: “Thế nên em cảm thấy cứ kệ đi, người ta chửi chán rồi là yên bình thôi mà.”

“Thật ra, “thanh giả tự thanh” là cái câu vớ vẩn nhất.”, cô bật cười, “Lời đồn đại thì toàn chuyện nhảm nhí, chẳng ai quan tâm đến chân tướng cả.”

Chính nghĩa, chính nghĩa là cái gì?

Chính nghĩa là người đông thế mạnh, như bức tường xô ngã mọi người mà thôi.

Thẩm Tuế Tri vẫn luôn hiểu được điều này.

Cô từ bỏ việc tự cứu rỗi mình, cũng chẳng ai đến cứu cô cả, huống hồ cô căn bản không cần. Người khác chỉ trỏ thế nào cũng chẳng thể tạo thành tổn thương trong cô, cùng lắm là khiến cô ngủ muộn hơn nửa tiếng mà thôi.

“Chị đã liên lạc với phòng quan hệ xã hội và phía Weibo rồi.”, Khương Xán nói, mơ hồ có tiếng thở dài, “Hay là em đi ngủ trước đi.”

Thẩm Tuế Tri đồng ý, đúng là cô đang cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát tạm biệt Khương Xán rồi tắt điện thoại, uống thuốc, mang theo tâm trạng bình thản lên giường đi ngủ.

Hôm sau.

Sắc trời còn chưa sáng, Thẩm Tuế Tri đã từ từ tỉnh ngủ.

Chất lượng giấc ngủ đêm qua không quá tốt, lúc ngồi dậy, đầu cô hơi choáng váng, khép hờ hai mắt, sờ soạng tìm điện thoại, nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm.

Cô kiểm tra hộp tin nhắn, Khương Xán gửi đến hai chữ , cô mới nhớ ra sự kiện hotsearch Weibo mà suýt chút nữa bị mình quên mất.

Quả nhiên, kiểm tra lại thứ hạng bảng hotsearch, đã trở về với bức tranh bình thường.

Không nói rõ được là vui hay thế nào, nội tâm Thẩm Tuế Tri vẫn rất điềm tĩnh, bỏ qua chút sóng gió trên mạng internet, hôm nay vẫn là một ngày hết sức bình thường.

Cô xoay người xuống giường, xỏ dép lê bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trước khi rửa bỏ lớp sữa rửa mặt, cô kiểm tra vết thương trên má qua gương, nhìn rồi mới thấy âm ỉ đau, mong là đừng để lại sẹo.

Cũng không biết dạo gần đây vướng phải vận đen gì, mà cô thường xuyên đổ máu, vết thương ở tay phải còn chưa lành thì lại thêm hai vết mới.

Thẩm Tuế Tri buồn bực không thôi, bôi thuốc rồi dán gạc lên xong, cô nghĩ thầm, dù sao mình cũng đeo khẩu trang, kể cả đen đủi gặp phải Yến Sở Hòa ở nhà bên đó, cô cũng không sợ bị bại lộ.

Thay quần áo xong, Thẩm Tuế Tri liền chuẩn bị ra ngoài. Đôi bốt cổ thấp cô mua dạo trước vẫn chưa có cơ hội đi, vừa hay có thể phối với bộ quần áo ngày hôm nay, vì thế cô không chút suy nghĩ liền xỏ luôn vào chân.

Lúc ra khỏi cửa, cô chỉ cảm thấy gót chân trái hơi khó chịu, còn nghĩ chắc do giày mới nên không quá để ý, cứ thế bắt xe đến nhà họ Yến, chuẩn bị dạy Yến Linh Tê.

Ngồi ở ghế sau, Thẩm Tuế Tri nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến thất thần, ngẫm lại công việc gia sư mà ban đầu mình không mấy tình nguyện nhận làm, vậy mà tới giờ cũng đã được hơn nửa tháng.

Khoảng thời gian này không quá gian nan như cô tưởng tượng, Yến Linh Tê là một cô bé thông minh, đáng yêu, thái độ học tập cũng rất nghiêm túc, không hề khiến cô đau đầu. Sự cố duy nhất chính là Yến Sở Hòa. Trước đó, cô vẫn luôn cảm thấy người ấy là trăng trong mây, sao trên trời, khác xa một trời một vực thành phần tồi tệ như cô.

Nhưng con người anh… thật ra cũng rất thú vị.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tuế Tri cũng không để ý rằng khóe môi mình cong lên, cho đến khi tài xế báo đã tới nơi, cô mới thu lại dòng suy nghĩ đang trôi đi ngày một xa.

Thanh toán, xuống xe, Thẩm Tuế Tri đi đến trước cửa nhà họ Yến, nhưng chưa được vài bước, cô bất chợt dừng lại.

Gót chân trái nhâm nhẩm đau, cô nhíu mày, nghi ngờ trong giày có thứ gì đó, thế nên bèn thử rút chân ra xem. Quả nhiên lớp da đã bị trầy một mảng, cô đau đến mức suýt chút nữa buông tiếng chửi tục.

Loại giày này mà cũng làm trầy da được ư?

Thẩm Tuế Tri khóc không ra nước mắt, cô cố chịu đau mà đi vào nhà họ Yến, tập tễnh bước đến sô pha. Dì giúp việc thấy vậy bèn đến hỏi có cần giúp gì không, cô vội xua tay từ chối khéo, dì ấy liền đi ra ngoài làm việc của mình.

Thẩm Tuế Tri chỉ muốn nhân lúc không có ai thì dán băng cá nhân lên gót chân, lúc này đang chỉ có một mình, cô vội vàng cởi giày, giẫm nửa bàn chân xuống.

Cô cúi đầu kiểm tra, gót chân đã bắt đầu thấy tơ máu, nhìn mà đau, vội lấy miếng băng cá nhân trong túi ra, giơ chân lên để dán vào.

Ai ngờ cô quên béng mất chiếc giày còn giẫm dưới chân, trong nháy mắt, nó bị đá văng ra, trượt đi một khoảng khá xa.

Cô cắn răng, cúi đầu xé miếng băng cá nhân trước, thầm nghĩ dù sao cũng đang đeo khẩu trang, chẳng sợ mất mặt, với lại cũng đang khoác áo choàng Tiêu Uyển Khai, lo gì!

Ngay sau đó, cô ngước mắt lên nhìn chiếc giày bị bắn ra xa, lẻ loi nằm trên mặt đất.

Đúng lúc Thẩm Tuế Tri định nhảy lò cò ra nhặt giày, thì trong tầm mắt của cô lại xuất hiện một đôi giày khác, hơn nữa còn là giày da đàn ông, nhìn thì có vẻ là loại giá trị không nhỏ.

Thẩm Tuế Tri ngơ ngác.

Cô rơi vào trạng thái hoang mang tột độ, không hiểu vì sao mỗi lần cô gặp cảnh xấu hổ, là anh sẽ xuất hiện và tặng cho cô thêm một cấp xấu hổ nữa.

Đã biết người đến là ai, cô không ngước mắt lên nữa, cố khống chế sự bối rối trong giọng nói, rồi khách sáo bảo: “Anh Yến, có thể…”

Câu nhờ vả còn chưa nói ra, Yến Sở Hòa đã dùng hành động để chặn lời cô. Anh xoay người, cúi xuống, một tay nhặt chiếc giày kia lên, rồi tiến tới vài bước, đặt ngay ngắn bên cạnh chân cô.

Từng cử chỉ đều lịch sự, nhã nhặn, thể hiện một con người có giáo dưỡng.

Hai người cách nhau khá gần, Thẩm Tuế Tri ngửi được mùi hương lành lạnh trên cơ thể anh, hàng mi khẽ run rẩy, không nói rõ được trong lòng đang có cảm giác gì.

Dù sao thì cũng không thể phá vỡ hình tượng được, cô cụp mí mắt thấp giọng nói: “Cảm ơn anh Yến.”

Giọng điệu chân thành lại đầy cảm kích, còn thêm đôi phần tủi thân, quả thật hình tượng bông hoa thuần khiết đã được Thẩm Tuế Tri diễn tả vô cùng sinh động.

Cô khom thắt lưng, xỏ giày vào, nhất thời không để ý lại để lộ ra vết thương ở tay phải. Cô nhanh chóng nhận ra, bèn vội vàng lật tay, giấu vết thương khỏi tầm nhìn của Yến Sở Hòa.

Cô tự nhận là khoảng cách thời gian không lâu, trừ phi trong mắt đối phương giấu kính hiển vi, hoặc sự chú ý ngay từ đầu đã đặt trên tay phải của cô, bằng không sẽ không thể nhận ra cử chỉ nhỏ đó.

Thế nên, lúc Yến Sở Hòa lên tiếng, cô vô cùng sửng sốt.

Anh hỏi: “Tay phải của cô bị làm sao thế?”

—— Xác suất trong mắt giấu kính hiển vi có lớn không?

Hẳn là không. Thẩm Tuế Tri nghĩ vậy.

Cho nên, chắc chắn Yến Sở Hòa thuộc vế sau.