Thanh âm Tôn Tử Bách nhàn nhạt, nhưng giữa những hàng chữ lại tràn ngập châm chọc, hai người Tiêu Diệc Diễm trong lúc nhất thời vậy mà vô pháp phản bác.
Tôn Tử Bách lại tiếp tục âm trầm nói.
“Tiêu Diệc Diễm, Tiêu gia thứ trưởng tử thành Nam đúng không.”
Hơi thở Tiêu Diệc Diễm trong nháy mắt hỗn loạn, động tác giãy giụa đều dừng lại, “Ngươi…… Làm sao ngươi biết?”
Tần Mặc sắc mặt trắng bệch đứng một bên lại lộ ra vài phần nghi hoặc khó hiểu.
Trong cốt truyện, Tôn Tử Bách nhất kiến chung tình với Tần Mặc, dựa vào quyền thế hầu phủ rất mau đã tra ra thân phận Tần Mặc, hắn lập tức đến thẳng Tần gia, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Này vậy mà khiến Tần Vạn Tài vui đến ngất xỉu.
Tần Vạn Tài tuy là nhà giàu số một Tô thành, nhưng mà đối mặt với Tôn Tử Bách quyền quý như vậy vẫn là thương hộ thấp kém, nếu có thể cùng người như thế tử kết thành thông gia, điều này đồng nghĩa sẽ khiến Tần gia một bước lên trời, vì thế hắn lập tức vui mừng hớn hở, chỉ hận không thể lập tức đem nhi tử một năm cũng không thấy được vài lần đưa đến hầu phủ.
Tần Mặc xuất thân là con vợ lẽ, thân phụ còn là nam tử có thân phận thấp kém, Tần phu nhân bá đạo lại ác độc, trước nay đều không thể dung nạp bọn họ, cho nên hai cha con thật cẩn thận sống tới ngày nay cũng không dễ dàng, không được sủng ái không tính còn bị khi dễ bắt nạt mỗi ngày, nhưng từ sau khi thế tử biểu lộ vừa ý hắn, cả nhà cơ hồ đều muốn nhanh chóng tặng hắn đi, cha ruột nhiều năm ở hậu viện nghèo túng chịu khổ cũng được đón ra cung phụng ăn ngon uống no, ngay cả Tần phu nhân ác độc cũng lộ ra gương mặt tươi cười với phụ tử bọn họ.
Nhưng đúng là bởi vì địa vị xấu hổ này của hắn, trên dưới Tần gia cũng không có người biết chuyện giữa Tần Mặc và Tiêu Diệc Diễm, đương nhiên, cho dù bọn họ có biết cũng hoàn toàn không thèm để ý.
Tần Mặc vạn phần thống khổ, hắn cùng Tiêu Diệc Diễm vẫn dùng tên giả quen biết, hắn cho rằng Tiêu Diệc Diễm chỉ là một thư sinh nghèo túng gia đạo sa sút, mà Tiêu Diệc Diễm cũng chỉ cho rằng hắn là con một hộ tiểu thương, hai người chỉ mới vừa mới phá vỡ tầng giấy mỏng, tình nồng ý mật, Tần Mặc vốn dĩ đã nghĩ đến cảnh mang Tiêu Diệc Diễm đến gặp mặt phụ thân, lại không nghĩ hắn vẫn chưa kịp mở miệng thì Tôn Tử Bách đã một chân chen ngang.
Tên Tôn Tử Bách đáng giận này quyền thế ngập trời, hoàn toàn làm lơ sự cự tuyệt của hắn, hơn nữa khắp nơi trên phố đều truyền miệng sự tích vị này khinh nam bá nữ không chuyện ác nào không làm, hắn không thể nghịch ý phụ thân, cũng không nỡ khiến cha trở về chịu khổ lần nữa, hắn lại càng sợ Tôn Tử Bách sẽ ra tay với Tiêu Diệc Diễm nghèo túng không thế lực, hắn không thể hại chàng.
Vì thế cuối cùng Tần Mặc quyết định hy sinh chính mình, ôm hận gả cho Tôn Tử Bách, trước khi thành hôn, hắn còn cố ý nói một ít lời tuyệt tình nhẫn tâm với Tiêu Diệc Diễm.
Tiêu Diệc Diễm tất nhiên thương tâm muốn chết, thẳng đến khi tin tức thế tử sắp đại hôn truyền tới, đồng thời hắn cuối cùng cũng tra được thân phận thật sự của người mình thương, Tiêu Diệc Diễm vừa gấp vừa giận, hắn rốt cuộc hiểu rõ người thương vì sao lại nói ra những lời nhẫn tâm tuyệt tình đến như vậy với hắn, cũng hiểu rõ Tần Mặc bị bắt ép không thể làm gì khác, một khi nghĩ đến hành vi ác độc của vị thế tử kia, Tiêu Diệc Diễm rốt cuộc không thể ngồi yên.
Vì thế ngay vào đêm đại hôn, Tiêu Diệc Diễm đêm khuya xông vào phủ thế tử, hắn muốn tìm Tần Mặc nói chuyện rõ ràng, những lời nói nhẫn tâm tuyệt tình khiến hắn thương tâm có phải là trái lương tâm hay không, nếu là như thế thật, vậy cho dù hắn liều chết cũng sẽ mang theo Tần Mặc rời khỏi hầu phủ, chẳng sợ không thể trốn thoát, chết cũng cam nguyện.
Lại không nghĩ đến hầu phủ canh giữ nghiêm ngặt, Tiêu Diệc Diễm còn chưa kịp nhìn thấy Tần Mặc đã bị bắt được, trực tiếp bị đánh nửa sống nửa chết giải đến trước mặt Tôn Tử Bách.